Kha Ngải lại nói: “Tự em không thể tự xử lý được, vốn nghĩ về sau lại cắt thành tóc ngắn.”
"Đừng cắt!” Kiều Lâm Triệt lần này nói chuyện rất lớn, đủ để Kha Ngải nghe rõ.
Kha Ngải ngẩng đầu lên, hai mắt đăm đăm nhìn Kiều Lâm Triệt, mặt đầy nghi hoặc.
Mặt Kiều Lâm Triệt mang ý cười: “Em để tóc dài rất đẹp.”
Thấy Kha Ngải vẫn không có phản ứng, Kiều Lâm Triệt lại bổ sung thêm một câu: “Anh rất thích.”
Kha Ngải vẫn luôn duy trì động tác ngẩng đầu đối cười vui vẻ với Kiều Lâm Triệt.
Kiều Lâm Triệt nhìn Kha Ngải hé mở cánh môi màu đỏ nhạt, lần này anh không nhịn được mà đem máy sấy trong tay ném sang một bên, nâng lấy ót Kha Ngải hôn xuống môi cậu.
Kha Ngải trở tay ôm lấy cổ Kiều Lâm Triệt, tránh cho chính mình ngã xuống.
Lần này cậu không uống rượu càng không say, Kiều Lâm Triệt hôn cậu làm sao, cậu không biết, cũng không biết đáp lại anh như thế nào, liền đơn giản nhắm mắt để Kiều Lâm Triệt hôn cậu.
“Bảo bối nhỏ, mở miệng ra.” Kiều Lâm Triệt nhẹ giọng dụ dỗ.
Kha Ngải cảm thấy Kiều Lâm Triệt chính là cố ý, cố ý đè thấp âm thanh xuống, giọng Kiều Lâm Triệt vốn dĩ khá từ tính, lại đè thấp âm lượng xuống, truyền vào tai Kha Ngải như có dòng điện mềm mại chảy qua làm toàn thân cậu tê dại.
Kha Ngải đỏ mặt hé miệng theo yêu cầu của anh, Kiều Lâm Triệt lập tức thừa cơ xâm nhập khiến Kha Ngải không kịp đề phòng kêu rên một tiếng.
Kha Ngải khó có thể tin đây chính là âm thanh từ miệng mình phát ra, cảm giác cũng quá ngượng ngùng.
Đương nhiên Kiều Lâm Triệt cũng nghe thấy, hình như anh trở nên hưng phấn hơn, hôn cũng càng mạnh mẽ hơn, Kha Ngải không chống đỡ nổi, cậu duỗi tay đẩy Kiều Lâm Triệt nhưng cơ bản là cậu đứng tư thế này nên không đẩy được anh.
“Bảo bối nhỏ, nghiêm túc một chút ~” Kiều Lâm Triệt thấy cậu đẩy ra, hình như có chút bất mãn, thiếu chút nữa đã đem cậu nuốt sạch vào bụng.
“Ngô ~” Kha Ngải sắp hít thở không thông, “Anh ơi, không...., dừng lại!”
“Gọi anh ơi cũng đừng nghĩ anh dừng lại.”
Kiều Lâm Triệt vừa mới thả ra lại tiếp tục hôn cậu.
“Ngô ~ ưm ~” khóe mắt Kha Ngải hồng hồng ánh nước, đôi môi phát ra những tia rên rỉ trộn lẫn tiếng khóc nức nở.
Kiều Lâm Triệt lúc này mới thỏa mãn buông tha cậu, đem cậu ôm vào lòng.
Giọng điệu có chút oan ức: “Xin lỗi, lần sao anh sẽ không như vậy.”
Nội tâm Kha Ngải : Người có lỗi là anh, anh lại còn oan ức?
Kha Ngải ngồi trong lòng ngực Kiều Lâm Triệt không nói câu nào, cũng không thèm để ý đến anh.
Hôm nay Kha Ngải quả thực khóc rất nhiều, đôi mắt vẫn luôn hồng hồng thật lâu vẫn chưa hết.
Cũng không thể trách lão súc sinh Kiều Lâm Triệt quá lưu manh, có một chú thỏ con như Kha Ngải vờn trước mặt thì ai có thể nhẫn nhịn được?
Đáp án là không, đã không thể nhẫn nhịn được thì không cần phải nhịn!
“Bảo bối nhỏ, anh thật sự biết sai rồi.”
Kha Ngải vẫn không để ý tới anh.
“Bé đáng yêu ~ bé ngoan à ~” Kiều Lâm Triệt dùng đủ loại xưng hô để dỗ dành người trong lòng, Kha Ngải đều thờ ơ.
Cuối cùng Kiều Lâm Triệt hết cách, chỉ có thể tiến đến bên tai cậu, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Bảo bảo ~.”
Hiện tại đổi lại thành Kha Ngải chịu thua, đừng nói đến thính tai, cả vành tai cậu đều đỏ ửng.
Chỉ có thể thỏa hiệp: “Em, em tha thứ cho anh…… Về sau không thể lại như vậy.”
Kiều Lâm Triệt được Kha Ngải tha thứ nhưng anh lại không vui mà đứng dậy, thậm chí cảm thấy có chút oan ức: Ầy….. về sau không thể được tùy tiện hôn thỏ con của anh nữa.
“A, đúng rồi , hai tên Alpha kia thế nào rồi?” Kha Ngải lúc này mới nhớ tới hai tên Alpha đã “ức hiếp" cậu.
“Yên tâm đi, bọn họ đã chịu trừng phạt thích đáng.” Kiều Lâm Triệt xoa xoa mái tóc còn ẩm ướt của Kha Ngải.
“ Ừm.” Kha Ngải nhàn nhạt trả lời, cũng không nghe ra cảm xúc gì.
“Ngoan ngoãn ngồi xuống, anh sấy khô tóc cho em.”
Kha Ngải nhanh chóng ngay ngắn, ngồi thẳng xuống.
Sấy tóc một lúc, Kiều Lâm Triệt liền cầm một bộ quần áo ở nhà cho Kha Ngải thay, đến khi cậu chuẩn bị thay quần áo thì phát hiện Kiều Lâm Triệt vẫn không nhúc nhích mà nhìn cậu.
Kỳ kèo một lát, mặt cậu càng lúc càng đỏ, chỉ có thể đối với Kiều Lâm Triệt khinh thanh tế ngữ(1) mà nói: “Lâm Triệt ca ca đi ra ngoài trước đi.”
(1) Khinh thanh tế ngữ: tiếng nói nhỏ nhẹ.
Kiều Lâm Triệt như vậy thực sự làm cậu cảm thấy xấu hổ!
Kiều Lâm Triệt nhún vai, bất đắc dĩ cười: “Được, anh đi ra ngoài trước.”
Nhưng mà Kiều Lâm Triệt lại vào gian phòng bên cạnh, khoác lên mình tây trang màu đen, cả người toát ra khí chất thân sĩ của một quý ông.
Sau khi Kha Ngải ra tới, Kiều Lâm Triệt chuẩn bị ôm cậu xuống lầu dùng cơm.
“Em tự đi.” Kha Ngải giãy giụa xuống dưới, dưới lầu có người hầu, nếu thực sự bị người khác nhìn thấy thì mặt già này của cậu đều không giữ được.
“Được được được, trước đừng lộn xộn.” Kiều Lâm Triệt bất đắc dĩ, đành phải buông cậu ra.
“Ây anh, các anh rốt cuộc cũng xuống, em chút nữa là chết đói rồi!” Lâm Hư Vũ vừa thấy Kiều Lâm Triệt dẫn người xuống lầu liền bất mãn tố cáo.
Giọng điệu Kiều Lâm Triệt bình tĩnh: “Vậy tại sao cô còn chưa chết ?”
Kha Ngải vẫn luôn tránh ở sau lưng Kiều Lâm Triệt không dám đáp lời.
“Sao có thể như vậy chứ? Đây chỉ là cách nói quá thôi mà!” Lâm Hư Vũ vì “lấy lòng” bọn họ nên kéo ghế dựa ra, “Mau ngồi mau ngồi!”
Kiều Lâm Triệt cùng Kha Ngải ngồi cạnh nhau, Lâm Hư Vũ ngồi đối diện hai người họ.
“Uống một ngụm canh trước.” Kiều Lâm Triệt bưng một chén canh tới đặt ở trước mặt Kha Ngải.
Kha Ngải ngoan ngoãn cầm lấy muỗng, múc từng ngụm canh vào trong miệng.
“Chị dâu nếm thử cái này ……….” Lâm Hư Vũ còn chưa nói xong, đồ ăn trong tay còn dừng ở giữa bàn liền thấy Kha Ngải ho khụ lên.