Sáng hôm sau, Kha Mặc bất lực không gọi được Kha Ngải dậy.
Nghĩ đến việc cậu vất vả mới đến cuối tuần, thôi thì cho cậu ngủ cho đã đi. Kha Mặc cũng không gọi Kha Ngải dậy nữa, đóng cửa lại để cậu tiếp tục ngủ.
Không nghĩ rằng cậu ngủ một phát thẳng đến giờ cơm trưa.
Lúc Kha Ngải tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, sau đó mới từ từ nhớ ra tối hôm qua bản thân đã uống rượu, còn uống say nữa chứ.
Mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là cậu với Kiều Lâm Triệt làm cái gì, ôm anh? Hôn hôn? Trời đất ơi, đây là chuyện quái quỷ gì vậy trời!
Mất mặt quá đi mất! Sau này mặt mũi nào mà cậu dám nhìn Kiều Lâm Triệt đây hả!
Vừa nghĩ đến chuyện vô cùng xấu hổ của bản thân lúc tối hôm qua, Kha Ngải đã lấy chăn quấn bản thân cậu kín mít.
Đến khi hết không khí trong chăn khiến cậu không thở nổi Kha Ngải mới chịu chui ra, sau đó lăn lộn trên giường một hồi mới chậm chạp mà lết đi vào toilet rửa mặt.
Nhìn người trong gương mặt mũi đỏ bừng : "Sao mày lại không biết cố gắng vậy hả ? Thật sự quá mất mặt rồi, nhớ kỹ, về sau phải khiêm tốn hơn, còn không thì tôi sẽ không thích cậu nữa. "
Sau một hồi trách cứ, Kha Ngải bị chính bản thân ngốc nghếch của mình chọc cười.
Cậu vội vội vàng vàng xuống lầu ăn cơm trưa.
Lúc cậu đến bàn ăn, ba Kha cùng Kha Mặc đã ngồi ở đó trước, hai người cũng vừa mới bắt đầu dùng cơm.
"Mau ngồi xuống, hôm nay dì Trương làm món sườn heo chua ngọt với gà hầm nấm mà em thích đó." Kha Mặc kéo ghế dựa giúp cậu, còn giúp cậu chuẩn bị chén đũa, động tác vô cùng thuần thục.
"Cảm ơn anh, em biết anh tốt với em nhất mà!" Kha Ngải tỏ vẻ đáng yêu ngồi đối diện với Kha Mặc.
Ba Kha đối với cái cảnh này sớm đã thấy mãi thành quen, thấy nhiều không trách, không nói gì cả, chỉ lẳng lặng dùng bữa.
Cũng may đêm qua về nhà Kha Ngải đi ngủ liền, lúc ba ba và anh về nhà cũng đã muộn, còn không, hôm nay chắc chắn là một cảnh tượng khác.
Cậu nhớ trước kia có một lần vì tò mò, cậu mới lén uống một chút rượu, sau đó bị ba ba với anh phát hiện, cả hai người mỗi người ngồi thuyết giáo cậu nửa ngày. Nếu để bọn họ biết đêm qua cậu say thành cái dạng gì, nhất định sẽ bị họ mắng đến chết mất.
Không nghĩ tới còn đỡ, tưởng tượng lại cái việc xấu hổ kia, đến bây giờ cậu vẫn còn muốn đội quần.
"Bé đáng yêu, có phản thân thể em không thoải mái không?" Kha Mặc lo lắng hỏi.
"A? Không có a! Sao thế ạ?"
Kha Ngải bị hỏi đến phát ngốc.
"Anh thấy mặt em đỏ lên, tưởng em bị sốt."
"Không có, có hơi nóng, đúng rồi, hơi nóng nha! " Kha Ngải cầu trời, hy vọng Kha Mặc đừng có hỏi lại nữa.
"Thật hả? Trong nhà lạnh lắm mà? "
"Không định ăn cơm à?" Ba Kha ngồi ở đối diện cuối cùng cũng lên tiếng, Kha Mặc lập tức im lặng.
Kha Ngải cảm thấy ba ba mình bây giờ cũng không có "đáng ghét" giống như mọi ngày.
Quả nhiên, Kha Mặc im lặng thì cơm cũng ngon hơn không ít.
Chớp mắt cuối tuần đã trôi qua.
Lại phải đi học.
Giống như bình thường, Kha Ngải được Kha Mặc đưa đi học, vừa xuống xe cậu đã gặp Hà Tân.
Hà Tân như thấy bảo bối, tươi cười mà chạy về phía Kha Ngải: "Bé đáng yêu, quả nhiên bên cạnh ông vẫn là vui nhất! "
"Gì đây, Hà Tân, buông ra coi, ông ôm chặt quá!" Kha Ngải bị y ôm tới không thở nổi, muốn đẩy y ra nhưng Hà Tân khoẻ như trâu, cậu đẩy không ra.
Hà Tân cười "hề hề", nhìn thấy Kha Mặc ở trong xe mới nhanh chóng đến chào hỏi: "Anh Mặc"
"Ừ, hai đứa đi học đi, anh tới công ty." Kha Mặc gật đầu.
Anh vừa nói xong thì không chút do dự mà lái xe đi, tuyệt đối là phái hành động.
“Bé đáng yêu, tôi nói ông nè, ông không ở đây hai hôm thôi mà tôi thật sự sắp chết rồi đây này." Hà Tân suốt đường đi giận dỗi Kha Ngải "Gần đây có một tên tâm thần suốt ngày quấy rầy tôi, may mà tôi là học sinh giỏi tuân thủ kỷ luật, không thì đã sớm đánh chết hắn!”
"Ai?"
Kha Ngải nghe Hà Tân nói về người này thì có chút tò mò, tuy rằng Hà Tân cũng là Omega, nhưng trong nhà cũng có thế, cũng không có ai dám chọc y, thế mà có người dám chọc Hà Tân đến mức này?
“Ài, một tên năm hai bệnh thần kinh, ông không quen biết, ông quen biết hắn cũng như là làm nhục ông!” Xem ra Hà Tân ghét người này không phải chỉ là một chút.
Khi bọn họ chuẩn bị đi vào cửa ký túc xá, sau lưng đột nhiên nghe thấy tiếng gọi "Hà Tân!"
Hà Tân không cần quay đầu lại cũng biết người kia là ai. Y giả điếc không nghe, nắm lấy tay Kha Ngải đi trên hành lang.
"Hà Tân, có người gọi ông kìa."
Kha Ngải nhìn nam sinh kia, nhìn rất đẹp trai nha, hơn nữa cũng không có sự lạnh lẽo như Kiều Lâm Triệt, thoạt nhìn thì cho người ta ấn tượng không tồi nha.
"Kệ xác tên đó đi." Hà Tân chỉ đầu mình "Hắn có vấn đề ở đây này!"
"A?" Kha Ngải không tin "Lỡ đâu hắn tìm ông có việc gì sao?"
"Tên bệnh thần kinh đó tìm tôi để làm gì?"
"A!" Kha Ngải thấy Hà Tân không để ý đến người kia, không chừng là vì đã xảy ra mâu thuẫn nên cũng không nói gì nữa.
Lúc bọn họ đi đến chỗ ngoặt của cầu thang, người kia lại gọi Hà Tân : "Hà Tân! Chúng ta nói chuyện!"
"Giữa hai chúng ta không có gì để nói cả!"
Hà Tân cũng không quay đầu lại mà biến mất ở khúc ngoặt của hành lang.
Nam sinh kia cười tự giễu, sau đó cũng rời ký túc xá Omega, Alpha không thể ở ký túc xá Omega quá lâu.
"Cái tên vừa rồi gọi tôi chính là tên bệnh thần kinh mà tôi đã nói với ông, về sau có thấy hắn thì tránh đi, biết không? "
"Tại sao?" Kha Ngải khó hiểu.
"Làm gì mà lắm tại sao thế!" Hà Tân không thẳng thắn cũng mạnh mẽ, "Sau này hỏi vì sao ít hơn đi, nếu không sẽ thành mười vạn vì sao đấy!"
"Ò!" Giọng nói Kha Ngải có vẻ uất ức.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, sau này là biết!" Hà Tân xoa đầu Kha Ngải, dường như là xoa đến nghiện, vẫn chưa chịu thu tay lại.
"Được rồi, được rồi!" Kha Ngải kéo tay Hà Tân xuống, không thể hiểu được tại sao có nhiều người thích xoa đầu cậu như thế, vì tóc dài sao? Hay là đi cắt?
Tưởng tượng bản thân mình để tóc ngắn, Kha Ngải ngay lập tức phủ định ý tưởng này.