Kiều Lâm Triệt cho rằng Kha Ngải là loại thỏ con sẽ ngoan ngoãn miễn là nghiêm khắc hơn một chút, nhưng bây giờ có vẻ như biện pháp này không hiệu quả với lúc thỏ con say rượu.
Nhìn cậu muốn khóc như thế, hoàn toàn không có cách.
Kiều Lâm Triệt lại rót cho cậu nửa ly nữa, giọng nói bất đắc dĩ: "Đây là mức tối đa."
Kha Ngải lại là một ngụm uống hết, uống xong còn rất tự hào mà đưa cái ly không còn rượu cho Kiều Lâm Triệt nhìn: “Uống hết rồi, hehe!”
Kiều Lâm Triệt nhìn hành vi trẻ con này của Kha Ngải, biết Kha Ngải say hoàn toàn rồi, bữa cơm này hẳn là ăn không được nữa, rượu Rafi 82 năm (khoảng 3 tỷ VNĐ) một giọt anh còn chưa uống.
Rốt cuộc còn phải lái xe đưa thỏ con bất tỉnh nhân sự này về đến nhà.
“Về nhà đi? Được không?” Kiều Lâm Triệt nhìn về phía Kha Ngải, tất cả cảm xúc trong mắt anh đều là sủng nịch.
Kha Ngải ngây ngẩn cả người, khi Kiều Lâm Triệt nghĩ rằng cậu sẽ không trả lời, cậu đột nhiên duỗi tay về phía anh: “Ôm một cái!”
Còn không ngừng cười ngây ngô.
Một chút kinh ngạc lướt qua trong giây lát trên mặt Kiều Lâm Triệt, sau đó anh nở nụ cười, qua chỗ cậu dùng cách ôm trẻ con ôm cậu lên, nhưng Kha Ngải bị Kiều Lâm Triệt bế lên liền bắt đầu không thành thật.
"Bảo bối nhỏ, đừng lộn xộn.” Kiều Lâm Triệt chạm một chút vào mông Kha Ngải, còn rất mềm.
Này không nhẹ không nặng, Kha Ngải quả
nhiên thành thật không ít.
Kiều Lâm Triệt bước đi trước ánh mắt mọi người ôm Kha Ngải như vậy mà đi qua hành lang nhà hàng.
Đối với ánh mắt người khác, Kiều Lâm Triệt tự nhiên sẽ không có nửa phần để ý.
Nhưng thật ra phía Kha Ngải, không hổ là thỏ con uống say, ôm cổ Kiều Lâm Triệt, đầu không ngừng cọ loạn ở chỗ cổ Kiều Lâm Triệt.
Môi cố hay ý vô tình mà xẹt qua, mái tóc mềm mại của cậu khiến nội tâm Kiều Lâm Triệt nổi lửa, chửi nhỏ một tiếng: “X, sớm hay muộn cũng làm em!”
Tuy nhiên, kẻ phạm tội thậm chí lại càng thêm "không kiêng nể gì", như muốn xoa dịu chút khó chịu liền quay sang tấn công vào gáy của Kiều Lâm Triệt, có lẽ là bị mùi gỗ đàn hương của Kiều Lâm Triệt nhuộm đẫm, Kha Ngải lại càng say hơn.
Cậu cứ ngửi tới ngửi lui chỗ tuyến thể của Kiều Lâm Triệt, thậm chí cậu còn muốn cắn, nhưng vì say rượu nên vết cắn lại giống như mèo cào.
Rốt cuộc Kiều Lâm Triệt không nhịn nổi, giọng nói mang theo áp lực: “Bảo bối nhỏ, anh không muốn trước khi chúng ta kết hôn đã "ăn" em, nên em thành thật chút cho anh!”
“Ngô ~” Kha Ngải chỉ biết có người nói chuyện ở bên tai, nhưng không lý giải được lời nói có gì, rầm rì một tiếng coi như đáp lại.
“X, thật muốn mạng người mà!”
Kiều Lâm Triệt ôm Kha Ngải ra ghế sau, chuẩn bị lui ra ngoài, nhưng con ma men nhỏ Kha Ngải lại lôi kéo anh không cho anh đi ra ngoài.
Kiều Lâm Triệt khom lung dỗ dành cậu: “Ngoan ngoãn ngồi đây, nghe lời được không?”
Kha Ngải chẳng những không nghe lời, còn nhân lúc anh cong lưng ôm lấy cổ anh, ý thức mê loạn, hành động lung tung đến gần muốn hôn Kiều Lâm Triệt, nhưng đối con ma men nhỏ như cậu mà nói, bất luận cậu hôn như thế nào, lại luôn hôn lệch, chính là không hôn được đôi môi cậu muốn hôn.
Kiều Lâm Triệt thấy Kha Ngải như vậy, đột nhiên muốn trêu chọc cậu, đó là không chủ động hôn cậu.
Hình như Kha Ngải có chút bất mãn, bắt đầu năn nỉ: “Ngô~ muốn hôn hôn!”
Lý trí trong đầu Kiều Lâm Triệt lập tức đứt đoạn, nâng gáy Kha Ngải lên bắt đầu hôn môi cậu, có vẻ như Kha Ngải được đáp lại nên có chút vui vẻ, chủ động hé miệng.
Kiều Lâm Triệt một đường công thành đoạt đất, không buông tha, hận không thể nuốt Kha Ngải vào bụng.
Đôi tay Kha Ngải ôm chặt lấy cổ Kiều Lâm Triệt, bị hôn có chút hô hấp không thông, lúc cậu cho rằng mình sắp ngạt thở, Kiều Lâm Triệt lại buông cậu ra: “Thỏ con, đến thở còn không thở nổi đã trêu chọc anh, hửm?”
Ngay khi con thỏ say rượu Kha Ngải bắt đầu hít không khí, cậu không còn muốn quan tâm đến Kiều Lâm Triệt nữa, im lặng không nói lời nào, tự cậu cho lf đúng mà trừng mắt nhìn Kiều Lâm Triệt một cái.
Nhưng dáng vẻ khóe mắt cậu có nước mắt, Kiều Lâm Triệt liếc mắt một cái chỉ nghĩ rằng cậu đang làm nũng.
“Được rồi, anh đưa em về nhà.” Kiều Lâm Triệt lui ra ngoài rồi hôn lên trán Kha Ngải một cái, dáng vẻ Kha Ngải hỗn độn, Kiều Lâm Triệt tự nhận là ở trước mặt cậu, anh không đảm đương nổi cái danh chính nhân quân tử.
Thẳng đến khi Kiều Lâm Triệt khởi động xe, Kha Ngải vẫn ngồi tư thế đó, ngơ ngác, có vẻ còn chưa phản ứng lại.
Kiều Lâm Triệt quay đầu lại nhìn cậu một cái, cười cười, không nói cái gì.
Đến cửa trước nhà họ Kha, Kiều Lâm Triệt xuống xe ôm Kha Ngải, Kha Ngải tự nhiên mà ôm lấy cổ Kiều Lâm Triệt, lần này đầu ghé vào vai Kiều Lâm Triệt an phận không ít, phỏng chừng là tác dụng của rượu chậm nên có chút mệt mỏi.
Quản gia là nhận được tin tức của Kiều Lâm Triệt, nhìn thấy anh ôm thiếu gia nhỏ nhà mình về, lập tức mở cửa, định chào hỏi nhưng đã bị Kiều Lâm Triệt cắt ngang..
“Suỵt!” Kiều Lâm Triệt ra hiệu cho quản gia giữ im lặng.
Chú thỏ con trong lòng ngực này không biết đã ngủ từ khi nào, giờ phút này đang ngủ ngon lành.
Ba Kha cùng Kha Mặc đều ở công ty, quản gia cũng biết, trực tiếp dẫn anh tới phòng của Kha Ngải.
Kiều Lâm Triệt nhẹ nhàng đặt Kha Ngải ở trên giường, cởi giày cùng áo khoác cho cậu, nhân tiện đắp chăn lên, Kha Ngải vẫn ngủ say.
Một loạt động tác lưu loát được hoàn thành, anh mới đứng lên nhìn kỹ bố cục phòng ngủ của Kha Ngải, toàn bộ là màu hồng, búp bê trên giường chiếm gần một nửa giường, trên bàn làm việc cũng có rất nhiều búp bê. Đầy đủ các nhân vật anime dễ thương.
Chúng mang lại cảm giác ấm áp, khác hẳn với căn phòng tông màu lạnh của anh.
Kiều Lâm Triệt lại nhìn thoáng qua Kha Ngải mới thong thả mà rời đi.
“Kiều thiếu gia muốn ngồi lại trong chốc lát hay không?” Quản gia mặt mang tươi cười, nhiệt tình hỏi.
“Không cần, chờ ngày nào đó chú Kha có thời gian ta lại đến chào hỏi.” Quả nhiên, ngay khi anh rời khỏi Kha Ngải, Kiều Lâm Triệt lại trông như một quý ông.
“Vậy, tôi tiễn ngài ra ngoài.”
Kiều Lâm Triệt không từ chối, cười cười, tỏ vẻ đồng ý.
Lúc này, Kha Ngải vẫn đang ngủ, dường như là mộng đẹp, nụ cười của cậu còn ngọt ngào hơn trước.