Sau khi Lâm Hư Vũ đi ra ngoài, Kiều Lâm Triệt tự tay giặt quần áo bị hỏng của Kha Ngải, lại tự mình dùng nước ấm lau sạch sẽ cho Khả Ngải, sau đó mới gọi Lâm Hư Vũ đi vào.
Sau khi Lâm Hư Vũ kiểm tra xong, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi, còn có chút kinh hãi quá độ.”
May mắn thay là vấn đề không lớn, bằng không với hiểu biết của Lâm Hư Vũ về Kiều Lâm Triệt, thì nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên cô.
“Tốt nhất là như vậy!” Quả nhiên, giọng điệu của Kiều Lâm Triệt rất kém.
“Anh phải tin tưởng em, em là bác sĩ, chuyên ngành!”
Lâm Hư Vũ có cảm giác bị xúc phạm, chú có thể nhịn, em họ không thể nhịn.
“Được rồi, đi ra ngoài đi, để em ấy nghỉ ngơi cho tốt.”
“Được!”
Kiều Lâm Triệt là người cuối cùng ra ngoài, thuận tiện nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
“Anh, anh có thể a! Ngay cả người đó cũng đã cho anh đánh dấu!”
Sóng to gió lớn gì mà Kiều Lâm Triệt chưa từng thấy qua?
Mặt vô biểu tình mà nhìn Lâm Hư Vũ.
Lâm Hư Vũ bị nhìn đến sững sờ, “Là em ngửi được trên người cậu ấy có mùi đàn hương của anh, rất nồng!”
Lâm Hư Vũ cũng là một Omega, đối với tin tức tố tương đối mẫn cảm, mùi tin tốc tố nồng như vậy mà cô không ngửi thấy được thật không xứng đáng là một Omega.
Vẻ mặt Kiều Lâm Triệt bình đạm, nhìn không ra một chút biến hoá: “Tình huống đặc thù, yêu cầu đặc thù, trong đầu ngươi mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì? Đầu đều là nước sao?”
“Em đi, lúc cần thì kêu em tới, lúc không cần thì mắng em, có người anh họ nào như anh không?”
Lâm Hư Vũ phản đối, hai tay hai chân đều phản đối.
Kiều Lâm Triệt dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn cô, “Cô ở lại đây, quan sát tình hình của em ấy, tôi còn phải đi đến trường học một chuyến ngay bây giờ.”
“Được!”
Kiều Lâm Triệt chưa đem chuyện này nói cho cha của Kha Ngải biết, anh tôn trọng ý kiến của Kha Ngải, và để cho Kha Ngải lựa chọn nói hay không nói, quyền quyết định ở trong tay Kha Ngải.
“Vương thúc, tới trường học!”
“Vâng, thiếu gia!”
Cũng may hôm nay anh đích thân đến trường học của Kha Ngải, nếu không anh thật sự không biết Kha Ngải sẽ xảy ra chuyện gì, tưởng tượng đến điều đó, ánh mắt Kiều Lâm Triệt tối sầm lại vài phần.
Sau khi đến trường học, hiệu trưởng tự mình tới nhận lỗi: “Thật là xin lỗi, xảy ra chuyện như vậy, trường học cũng có trách nhiệm nhất định!”
“Hiệu trưởng Lý, hàng năm tôi quyên góp cho nhà trường nhiều tiền như vậy, cũng không phải để cho các người bồi dưỡng ra loại Alpha như này!” Kiều Lâm Triệt ngồi ở trên sô pha bằng da, giọng điệu lạnh đến mức không có một chút độ ấm.
“Vâng vâng vâng, đây là khuyết điểm của trường học chúng tôi, tôi bảo đảm, sau này sẽ không xuất hiện loại chuyện như vậy nữa!”
Hiệu trưởng Lý toàn bộ quá trình đều nở một nụ cười chuyên nghiệp, rốt cuộc cũng đã sống hơn nửa đời người, nên làm như thế nào trong lòng đều đã rõ.
“Hai học sinh Alpha kia đâu rồi?” Kiều Lâm Triệt dường như vô tình nhắc tới.
Hiệu trưởng Lý: “Đang ở bệnh viện!”
Kiều Lâm Triệt nghĩ thầm: Không phải là ở bệnh viện sao, tuyến thể đều bị hỏng rồi, chắc là sau này cũng là phế nhân.
Kiều Lâm Triệt giọng điệu không cho người cự tuyệt: “Đưa tôi đến bệnh viện!”
Hiệu trưởng Lý: “Đương nhiên là được!”
Kiêu Lâm Triệt đi ở phía trước, theo sau là Hiệu trưởng Lý và một số giám đốc điều hành cấp cao.
Kiều Lâm Triệt đột nhiên quay đầu lại mỉm cười nói: “Còn có, chuyện ngày hôm nay tôi hy vọng sẽ không nhìn thấy trên diễn đàn!”
Hiệu trưởng Lý: “Đương nhiên, trường học chúng tôi sẽ xử lý, tuyệt đối sẽ không có tin tức nào lan truyền ra ngoài!”
Khoé miệng Kiều Lâm Triệt nhếch lên một nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười: “Vậy hai học sinh Alpha kia…”
“Học sinh như vậy, trường học chúng tôi kiên quyết không giữ lại!” Hiệu trưởng Lý lập tức trả lời.
Kiều Lâm Triệt nghe được đáp án mà mình muốn, cười cười và không nói thêm gì.
Khi bọn họ đến bệnh viện, hai học sinh Alpha kia đã ra khỏi phòng phẫu thuật, và nằm ở phòng bệnh bình thường.
Gia đình của hai học sinh kia đều là loại nhà giàu nhỏ mới nổi, ngày thường cha mẹ chúng cũng vô cớ gây rối, ỷ thế hiếp người, ỷ vào mình có mấy đồng tiền, cảm thấy thấy ai cũng thấp kém hơn mình.
Bây giờ đang náo loạn ở trong bệnh viện: “Nếu các người không chữa được cho con trai tôi, thì đừng nghĩ tới việc cái bệnh viện này tiếp tục mở cửa!”
“Người nhà của bệnh nhân, xin hãy im lặng một chút, đây là bệnh viện, sẽ quấy rầy việc nghỉ ngơi của các bệnh nhân khác!” Bác sĩ thực sự bất lực khi đối mặt với người nhà như vậy, nhưng lại càng tức giận.
“Các người khinh thường chúng tôi phải không? Một người đàn ông bốn năm chục tuổi mập mạp, đầu hói, lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra, “Lão tử có rất nhiều tiền, ông khinh thường ai?”
“Con trai ta nếu xảy ra chuyện gì, các người cũng không gánh nổi!" Người phụ nữ đeo đầy vàng bạc trên người kia lên tiếng, khí chất đúng như kiểu nhà giàu mới nổi, nói xong còn cố ý giả vờ khóc, "Con trai đáng thương của tôi, nó mới có 19 tuổi, đây là tạo nghiệt gì a!"
Bác sĩ đều bị bọn họ làm cho khó chịu: “Yên lặng, yên lặng một chút được không? Còn tố chất người nhà của bệnh nhân thì sao?”
“Ông nói ai không có tố chất? A? Ông nói ai?” Người phụ nữ kia lập tức khóc lớn hơn, làm gì còn dáng vẻ "oán phụ" như vừa nãy, rõ ràng là con cọp cái.
“Không phải…… Tôi……” Bác sĩ thật sự hết nói nổi rồi, mệt tâm!
Kiều Lâm Triệt nhìn thấy tình cảnh như vậy, tức khắc không muốn đi qua, miễn cho bản thân bị bẩn.
Nhưng chuyện của Kha Ngải, anh không thể dễ dàng tha cho bọn họ như vậy.
Anh bước đến chỗ bọn họ với khí thế dọa người "Các người chinh là người nhà của hai học sinh kia?"
“Là chúng tôi!” Người phụ nữ mang theo khí chất của nhà giàu mới nổi cẩn thận đánh giá Kiều Lâm Triệt, sau đó đột nhiên ngừng một chút, giọng điệu, “Cậu chính là người đánh con trai nhà tôi?”
“Xem như là vậy đi!” Giọng điệu Kiều Lâm Triệt bình tĩnh, phá hủy tuyến thể của bọn họ, xác thật xem như làm bọn họ bị thương.
(Thay đổi xưng hô theo ngữ cảnh, mới đầu là tôi-cậu khi chưa xác nhận Kiều Lâm Triệt đánh con mình)
“Cái tên súc sinh nhà mày! Tao muốn giết mày!” Gương mặt người phụ nữ kia vặn vẹo, xông lên trước muốn đánh người.
Vệ sĩ của Kiều Lâm Triệt thấy thế lập tức che ở trước người Kiều Lâm Triệt, chặn người đàn bà đanh đá kia lại.
“Buông tôi ra, tôi bảo các người buông tôi ra, có nghe thấy không?” Người đàn bà đanh đá không hổ là người đàn bà đanh đá, đến bây giờ vẫn còn kiêu ngạo như vậy.
Mặt người đàn ông mập mạp kia cũng đen sì, cũng chuẩn bị động thủ: “Tao X con m* mày, dám ức hiếp vợ của ông!”
Không hổ là vợ chồng, dáng vẻ thiếu đánh giống hệt nhau, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người này còn thối hơn người kia.