“Tránh ra, mấy thằng khốn,cút ngay!” Kha Ngải tuyệt vọng mà hô to.
Nhưng hai người kia căn bản là không nghe cậu, Alpha trong lúc động dục đều mất lý trí, huống hồ bọn họ còn là Alpha cấp thấp, càng thêm mất trí.
Lúc này, điện thoại bị rơi ở bên kia cũng đổ chuông, Kha Ngải muốn cầm điện thoại nhưng bị vướng hai người kia.
Bọn họ nắm lấy chân Kha Ngải, điên cuồng xé quần áo cậu, Kha Ngải muốn dùng chân đá hai tên súc sinh kia ra, nhưng bản thân lại không có tý lực nào, cả người mềm nhũn cả ra.
Chuông cuộc gọi vang lên rồi lại ngừng, ngừng rồi lại vang.
Kha Ngải khóc đến hai mắt đỏ bừng, mồ hôi dính với nước mắt, mái tóc dài cũng bị dính ướt, cả người chật vật không thể tả nổi.
Lúc cậu tuyệt vọng cho rằng hôm nay mình phải rơi vào tay hai tên súc sinh này rồi, cửa lớn bên ngoài WC đột nhiên bị người ta một chân đá văng ra.
Kiều Lâm Triệt phóng tin tức tố áp chế, khiến hai tên Alpha cấp thấp kia quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu, thống khổ giãy giụa mà hét chói tai.
Theo sát anh còn còn có một đoàn người đi đến, cảm nhận được sự áp chế cường đại của tin tức tố, tất cả đều đứng ở cửa mà không dám vào.
Anh luống cuống sợ hãi mà ôm Kha Ngải vào lòng, không ngừng vỗ vỗ cậu để dỗ dành : "Bảo bối, không sao nữa rồi, không sao nữa rồi."
"Hu hu hu~" Kha Ngải còn lưu lại một chút ý thức, nhìn thấy Kiều Lâm Triệt, không nén được nước mắt mà chui tọt vào ngực anh khóc ầm lên, nước mắt nước mũi gì đều dính lên trên áo sơ mi của Kiều Lâm Triệt.
"Xin lỗi em, anh đến muộn." Giọng điệu Kiều Lâm Triệt đầy hối hận tự trách, nhưng hơn cả là đau lòng, bình thường được đặt trong lòng bàn tay lại được yêu chiều từ bé, đột nhiên gặp tình huống này, là ai cũng sẽ hỏng mất.
Kha Ngải khóc lớn hơn nữa, vừa rồi là vì kinh hoàng sợ hãi, thậm chí còn có tuyệt vọng, nhưng Kiều Lâm Triệt đến rồi chỉ còn lại ủy khuất.
"Không sao rồi! Không sao rồi! Có anh ở đây."
"Anh Lâm Triệt, em khó chịu~." Nói xong Kha Ngải liền đu cả người lên người Kiều Lâm Triệt.
Mùi sữa nồng như vậy (mùi pheromone của Kha Ngải đó), Kiều Lâm Triệt còn không rõ Kha Ngải bị làm sao à.
“Vậy anh đánh dấu tạm thời cjo em, được không?" Kiều Lâm Triệt hôn chóp mũi Kha Ngải.
“Ừm.” Kha Ngải chủ động đem tuyến thể đưa đến bên miệng Kiều Lâm Triệt, hiện tại tuyến thể của cậu vừa hồng vừa dục “Muốn anh Lâm Triệt cắn.” (gốc là "ca ca", mang vẻ làm nũng hơn là "ca")
Kiều Lâm Triệt nhìn dáng vẻ này của Kha Ngải, mặc dù là biết cậu hơn phân nửa là đang mơ hồ, cũng không rõ bản thân làm gì. Nhưng anh nhịn không được muốn cắn chỗ vừa thuần khiết, vừa dục kia của Kha Ngải.
“Anh ơi. Khó chịu.”
Kha Ngải thấy anh chậm chạp không mở miệng, cơ thể lại vô cùng khó chịu, thúc giục anh.
Trong lòng Kiều Lâm Triệt thầm mắng một tiếng, lập tức hướng đến chỗ đã thèm nhỏ dãi bao lâu nay, răng ghim vào làn da mềm mại, chảy ra những giọt máu như châu ngọc, anh chầm chậm đưa tin tức tố của mình vào tuyến thể của Kha Ngải.
Kha Ngải ban đầu chỉ thấy hơi đau đau, sau đó cảm thấy như có dòng điện đi qua, chân càng mềm hơn nữa.
Sau khi đánh dấu tạm thời xong, Kiều Lâm Triệt vòng tay qua gối Kha Ngải, dùng dáng bế công chúa bế Kha Ngải ra ngoài trước ánh mắt của bao người.
Dọc đường đi Kha Ngải đều im lặng, đôi tay mềm mại ôm lấy cổ Kiều Lâm Triệt, đầu không ngừng cọ vào cổ anh.
Có thể là do bị đánh dấu nên Kha Ngải vô cùng ỷ lại Kiều Lâm Triệt.
Lúc Hà Tân tới, Kiều Lâm Triệt đã ôm Kha Ngải đi, y vẫn đến chậm một bước.
Bên ngoài WC đều bàn tán về Kiều Lâm Triệt và Kha Ngải.
“Mẹ nó, nam thần đẹp trai quá đi?!”
“A quá đi, là đồ ăn của tui mà lại không ăn được a, hu hu hu!"
“Học đệ bị nam thần ôm vào trong ngực vô cùng ngoan nha!”
“Quan hệ giữa bọn họ là gì? Sẽ không phải là bạn trai chứ?”
"Mẹ ơi, vậy mà chuyện bày lại có thật ngoài đời, a a a!"
Xem ra mấy người này căn bản không rõ sự việc bên trong, cũng may bọn họ không biết, nếu không cũng không biết sự việc sẽ bị truyền thành dạng gì, người có tâm cơ còn sẽ bịa đặt gây bất lợi cho Kha Ngải.
Căn bản không ai chú ý tới hai tên súc sinh đang giãy giụa đau khổ trên mặt đất WC.
"Mọi người sơ sẩy, ngược lại giúp Hà Tân bớt đi không ít phiền phức.
Hà Tân đi qua đám người, lập tức đi vào trong WC.
Hai tên kia thấy rõ mặt người tới, chật vật bò về sau, toàn thân run rẩy, hai mắt trợn lên, nhìn thấy y như thấy quỷ.
"Đừng đừng qua đây! Xin cậu! Xin cậu tha cho bọn tôi!"
Hai nam sinh kia khủng hoảng khẩn cầu.
"Muốn tôi tha cho hai người?"
Hà Tân đột nhiên dừng bước, hai mắt nhìn chằm chằm hai tên kia.
"Vâng! Cầu xin cậu tha cho bọn tôi!" Hai người kia lui lại.
“Thời điểm vừa nãy bé đáng yêu nhà tôi cầu xin các người như thế, tại sao các người lại không buông tha cho cậu ấy?" Khuôn mắt Hà Tân có chút văn vẹo, trong mắt y tràn ngập tơ máu.
"Ban nãy là bọn tôi ngu muội! Bọn tôi là súc sinh!"
Hai người kia đã lui đến vách tường, không thể tiếp tục lùi, giống như Kha Ngải, chỉ có thể mặc người xâu xé. Khác một cái, Kha Ngải có thần may mắn phù hộ, còn bọn họ thì làm khỉ gì có, chỉ có thể chấp nhận số mệnh thôi.
"Mấy người cũng biết bản thân là súc sinh?"
Hà Tân đột nhiên ngồi xổm trước mặt bọn họ, vỗ nhẹ lên mặt hai người.
"Tôi nên xử hai người thế nào đây?"
Ánh mắt Hà Tân từng chút một u ám, bên trong ánh mắt là thống hận cùng nghiền ngẫm, đột nhiên cười một chút : "Mấy người nói xem…đứt tay…hay là gãy chân đây?"
Hai tên kia nghe câu nói đó, càng thêm hoảng, bọn họ biết người trước mặt mình, tuyệt đối nói được làm được.
“Bọn tôi lần sau không dám nữa!
Hai người kia hoang mang rối loạn quỳ hướng Hà Tân: “Hà Tân ba ba, không, ông nội, cầu xin ngài tha cho bọn tôi! Tha cho bọn tôi đi!”
“Sau này bọn tôi làm cháu trai ngài, làm trâu làm ngựa cho ngài, cầu xin ngài, tha bọn tôi đi!”