Kha Ngải: “Anh……”
Kiều Lâm Triệt: “Anh thế nào hửm? Là chính em nói muốn cảm ơn, như thế nào, hiện tại không bằng lòng?”
Kha Ngải nghẹn đỏ cả mặt: “Cảm ơn không cần ... phải như thế này!”
Kiều Lâm Triệt nghe cậu nói những lời này xong, suy tư mà trả lời: “"Quả thực, em không cần phải hôn anh.”
Kiều Lâm Triệt mới vừa nói xong lời nói, liền nhanh chóng hôn Kha Ngải một cái: “Anh hôn em cũng giống như em hôn anh thôi.”
Kha Ngải đột nhiên bị Kiều Lâm Triệt hôn một cái, làm cậu trở tay không kịp, trừng mắt ngơ ngác mà nhìn anh.
Nội tâm Kha Ngải: Thật muốn chết ngay tại chỗ, đừng hỏi tại sao, chính là quá mất mặt!
Kiều Lâm Triệt cũng biết không thể ép cậu quá nhiều, bằng không sẽ phản tác dụng, mặt anh đầy ý cười mà xoa xoa tóc của cậu, “Hiện tại em cảm ơn anh xong rồi.”
Nữ sinh ngồi ở đối diện Kiều Lâm Triệt: Đừng hỏi tại sao nước miếng của ta lại trào ra khỏi miệng, đây là lần đầu tiên lão nương được cắn CP ở khoảng cách gần như vậy.
Kha Ngải rất hiểu bản thân mình, cậu không thể chống đỡ được một Kiều Lâm Triệt như thế này!
Cậu không thể ở đây lâu hơn nữa, nếu không đi thì khẳng định cậu sẽ làm ra không ít chuyện tổn hại đến hình tượng của bản thân, cho nên thẹn thùng lôi kéo Hà Tân nhanh chân chạy đi.
Phản ứng của Kha Ngải không chỉ làm Kiều Lâm Triệt cười lên tiếng, nhìn bóng dáng kinh hoảng thất thố của cậu, nghiền ngẫm tự nói một câu: “Thỏ con lại dễ dàng thẹn thùng như vậy sao?”
Lúc này, rốt cuộc cô gái đối diện cũng quyền lên tiếng: “Anh họ, anh thật sự vẫn là anh họ của em sao?”
Kiều Lâm Triệt nhìn cô như một kẻ ngốc, không để ý tới vấn đề của cô: “Lâm Hư Vũ, nếu mà em ăn xong rồi thì đi tính tiền đi!”
“Ai ai ai anh họ, em sai rồi, em không nên hoài nghi anh, trách em ra cửa không uống thuốc, lần sau em không dám nữa!”
Kiều Lâm Triệt nhìn cô em họ, muốn nói lại thôi.
“Tiểu khả ái, ông đột nhiên lôi tôi chạy đi làm gì?” Hà Tân bị cậu kéo chạy tứ tung, chạy không nổi nữa.
“Vừa rồi, vừa rồi anh ấy, chính là cái người tôi đã nói với ông, tôi thích người kia!” Kha Ngải đặt đôi tay lên đầu gối, thở hổn hển vì mệt.
"Tôi đi đây! Là anh ta á! Trông anh ta… cũng được, nhưng cậu cũng không thể thích anh ta tới mức này chứ?
“Người tôi thích chính là anh ấy!”
Kha Ngải rất không hài lòng với những gì Hà Tân nói, rất rất không hài lòng, cái gì gọi là cũng được, Kiều Lâm Triệt kia rõ ràng là đẹp trai muốn chết!
“Chậc chậc chậc, tiểu khả ái nhà chúng ta còn chưa gả đi đã bắt đầu bênh người khác rồi ra ngoài, nếu mà kết hôn thật thì còn hơn nữa!”
Hà Tân nói những lời này với Kha Ngải tràn đầy ý tứ “Khinh bỉ”.
Kha Ngải: “Mới không phải như vậy!”
“Được, cơm cũng ăn, việc cũng làm rồi, về phòng đi, tôi còn phải về phòng ngủ leo hạng, ông không biết hiện tại học sinh tiểu học thật sự rất đáng ghét, khiến người ta tức muốn chết, làm hại tôi vẫn luôn tụt hạng.”
Trên đường về phòng ngủ , Hà Tân vẫn luôn oán giận, Kha Ngải cũng chưa nói gì mà chỉ nghe, cậu dốt đặc cán mai khi nói về game.
Ngày hôm sau.
Mới ra cổng trường, Kha Ngải đã thấy Kiều Lâm Triệt, anh đang dựa nửa người vào cửa sổ chiếc Maybach nói chuyện điện thoại với ai đó, chiều cao ít nhất cũng phải 186, đặc biệt là đôi chân dài thẳng tắp kia…
Không có biện pháp, người này lớn lên quá đẹp, đặt ở trong đám người liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
Có lẽ là nhìn thấy Kha Ngải, anh nói vài câu với người bên kia xong liền cất điện thoại.
Kha Ngải đang lưỡng lự không biết có nên chào anh không, dù sao thì anh với cậu cũng đã có hôn ước rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra nữa thì người này sẽ là alpha của đời cậu.
Nhưng cậu lại ôm tâm lý may mắn, hy vọng Kiều Lâm Triệt không nhìn thấy cậu, như vậy cậu liền có thể trộm trốn đi, tránh cho gặp mặt rồi lại xấu hổ.
Nghĩ nghĩ vẫn là chạy trốn tốt hơn!
Nhưng cậu còn chưa đi được nửa thước liền bị gọi lại: “Tiểu khả ái!”
Trên cơ bản thì mọi người xung quanh đều là học sinh của đại học A, số người đi ra nhiều hơn so với ngày thường, phỏng chừng là Kiều Lâm Triệt “cố ý gây họa”.
Kiều Lâm Triệt gọi một tiếng “Tiểu khả ái”, bọn họ nhất thời thổn thức một mảnh, có người còn lấy hai tay che mặt lại nhưng lại cố ý nhìn lén qua khe hở ngón tay!
Nhưng Kha Ngải biết, người Kiều Lâm Triệt gọi là cậu.
Định trốn đi, lại bị anh bắt quả tang, đối với Kha Ngải mà nói thì mất mặt muốn chết.
Nhưng lại không thể không căng da đầu cười cười với Kiều Lâm Triệt, duỗi cánh tay cứng đờ để chào hỏi, "Dạ, thật trùng hợp a..."
“Không trùng hợp, anh ở đây đợi em.” Khi Kiều Lâm Trìệt nói lời này, mặt không chút cảm xúc, nhưng thật sự mở cửa cho cậu, “Lên xe!"
Những người ái mộ Kiều Lâm Triệt xung quanh đều đau lòng muốn chết!
“Đưa em đi ăn cơm chiều trước,” Kiều Lâm Triệt lái xe vẫn luôn nhìn phía trước, “Muốn ăn cái gì?”
Kha Ngải từ khi bắt đầu lên xe cả người đều thẹn thùng giống như tôm hấp vừa mới ra lò, nói chuyện cũng nói lắp một chút: “Đều, đều được ạ!”
Phía trước gặp phải đèn đỏ, người đi đường đang đi qua, Kiều Lâm Triệt nhân lúc này nghiêng đầu nhìn Kha Ngải, dáng ngồi cậu như học sinh tiểu học đi học ngoan ngoãn nghe giảng.
“Sợ anh?”
“Ừm!” Kha Ngải gật đầu theo bản năng, ngay sau đó phát hiện anh đang hỏi gì lại lắc đầu, “Không có không có!”
Lắc đầu thực giống như cái trống bỏi.
Kiều Lâm Triệt thấy phản ứng này, không biết nên cười hay là nên khóc.
“Anh lại không ăn em, không cần khẩn trương, tùy ý một chút là được.”
“Dạ.” Kha Ngải trả lời mà không có nổi một chút tự tin.
“Anh đã xin phép với chú Kha, tối nay anh đưa em về nhà.”
Kha Ngải nhớ tới việc vừa nãy anh nghe điện thoại, phỏng chừng chính là nói chuyện với ba ba, chỉ biết nói “vâng”.