6 giờ sáng ngày hôm sau.
“Thỏ con thức dậy.” Kiều Lâm Triệt ngồi ở bên mép giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn của Kha Ngải.
Nhìn qua thật gầy, chạm vào còn rất mềm.
“Ngô ~” Kha Ngải trở mình tiếp tục ngủ.
“Bé heo lười?” Kiều Lâm Triệt ý đồ đem Kha Ngải lật qua tới, “Nếu không rời giường thì sẽ trễ giờ.”
Trước kia ở nhà, Kha Mặc kêu cậu rời giường đều là trực tiếp xốc chăn, đơn giản thô bạo lại còn hữu hiệu.
Kiều Lâm Triệt dùng phương thức này kêu cậu rời giường thực sự vô dụng, Kha Ngải tiếp tục ngủ, lôi đả bất động.
Kiều Lâm Triệt hết cách, chỉ đành đem tay vói vào trong chăn, men theo áo ngủ thò vào eo Kha Ngải mà chọt ngứa cậu.
Rất ngây thơ.
Nhưng dùng được a!
Kha Ngải tức khắc tỉnh lại, nhưng Kiều Lâm Triệt vẫn không bỏ qua cho cậu, Kha Ngải buồn cười đến mức lăn lộn trên giường.
Nước mắt đều chảy ra.
“Anh Lâm Triệt, dừng lại, ha ha a____”Kha Ngải một bên xin tha, một bên trốn tránh đôi tay ở sờ loạn trên người cậu.
“Hiện tại có dậy nổi hay không?” Kiều Lâm Triệt ấu trĩ lên thật sự chẳng khác tiểu hài tử ba tuổi là bao, căn bản không nghe Kha Ngải xin tha, vẫn tiếp tục trêu đùa cậu.
“Dậy dậy dậy, em dậy bây giờ!”
Đã cười đến đau bụng từ sớm.
Lúc này Kiều Lâm Triệt mới buông tha cậu.
“Đây là quần áo anh dặn trợ lý mua, nhìn xem có hợp hay không?”
Kha Ngải theo hướng Kiều Lâm Triệt nhìn lại, trên bàn bên cạnh đặt rất nhiều quần áo mới tinh, toàn bộ đều là mẫu mã vừa mới tung ra của các thương hiệu nổi tiếng.
“Nhiều như vậy?”
Kha Ngải có chút được sủng ái mà lo sợ (thụ sủng nhược kinh).
“Không biết em thích loại nào nên mỗi loại mua vài bộ.”
Kiều Lâm Triệt vừa chọn quần áo vừa nói, "Em lại đây nhìn xem thích bộ nào, hôm nay muốn mặc bộ nào?”
“Được!” Giọng điệu Kha Ngải nhẹ nhàng, Kiều Lâm Triệt nghe ra được cậu rất vui vẻ.
Thật ra Kha Ngải vui vẻ cũng không phải bởi vì đống quần áo mới này, thật ra là ngày thường Kha Mặc vẫn mua quần áo cho cậu theo từng mode thời trang thịnh hành, có nhiều bộ còn chưa kịp mặc tới đã vì cơ thể phát triển hoặc lỗi thời mà phải vứt đi.
Kha Ngải vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc, về sau không để Kha Mặc mua quần áo cho mình nữa, cơ bản là chính mình dùng tiền tiêu vặt để mua.
Nhưng mà như vậy Kha Mặc cho cậu tiền tiêu vặt lại càng nhiều.
Trong lòng mỹ mãn nhìn Kiều Lâm Triệt chuẩn bị quần áo cho cậu, nghĩ muốn tiến lên hôn Kiều Lâm Triệt một cái, nhưng cậu là thẹn thùng boy cho nên vẫn cố nhịn xuống.
Kiều Lâm Triệt đương nhiên không biết cậu nghĩ gì, bằng không hôm nay khẳng định cậu phải đi học trễ.
“Thử bộ này xem ?” Kiều Lâm Triệt chọn một bộ màu xanh lam, cảm thấy cũng không tệ lắm, hẳn là hợp với khí chất của Kha Ngải.
Kha Ngải vui vẻ đón nhận ánh mắt Kiều Lâm Triệt, lần này anh rất tự giác mà ra khỏi phòng.
Kha Ngải lưu loát mặc quần áo xong, đứng trước gương nhìn, cảm thấy bản thân còn rất ra dáng, nhưng mà trông cậu có chút quá mức đáng yêu?
Nhìn phía trước bộ đồ còn có hình vẽ con thỏ, hiện tại cậu đổi ý còn kịp không ?
Đáp án là không, chỉ có thể như vậy.
Vừa lúc Kha Ngải đi đến trước mặt Kiều Lâm Triệt, trên mặt anh mang theo biểu cảm vừa lòng, “Rất hợp với em, trông thật đáng yêu.”
Biểu tình Kha Ngải như đang nói 'những lời này của anh không phải là đang nói đùa với em chứ'.
Kiều Lâm Triệt lập tức lại nói: “Nhìn rất phù hợp với tên em.”
(Tên của Kha Ngải là 柯艾 -Kē ài, còn từ khả ái-đáng yêu là 可爱 -Kě'ài, phát âm hai từ này gần giống nhau.)
Nói xong chính mình cũng không nhịn được cười.
Kha Ngải “nhận thua” rồi.
Một lúc lâu sau nhìn thấy Lâm Hư Vũ, Kiều Lâm Triệt tức khắc đen mặt: “Tại sao cô còn ở đây?”
“Anh nói lời này là không đúng rồi, cái gì là sao em vẫn còn ở đây ?” Lâm Hư Vũ hai tay hai chân kháng nghị,
“Thời điểm cần em thì bảo lăn đến đây, đến lúc không cần thì ghét bỏ em?”
“Không tồi, em còn rất hiểu anh.”
Kiều Lâm Triệt dừng một chút, đối với lời nói của Lâm Hư Vũ rất là hài lòng.
Kha Ngải có chút buồn bực, tại sao thái độ Kiều Lâm Triệt đối với cô lại thay đổi hoàn toàn 180 độ?
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghĩ không ra, vậy không nghĩ nữa.
Dù sao Kiều Lâm Triệt đối xử tốt với cậu là được.
Lâm Hư Vũ nhìn thấy Kha Ngải đứng phía sau Kiều Lâm Triệt, “Chị dâu, anh lại đây phân xử đi, có người anh họ nào lại đối xử như vậy với em họ hay không?”
Kha Ngải bị cô gọi như vậy, chỉ thẹn thùng mà cười cười, các gì cũng chưa nói.
“Mặc kệ nó.” Kiều Lâm Triệt xoa xoa mái tóc mềm mại của Kha Ngải, giọng điệu sủng nịch nói, “Em ăn sáng trước, đợi lát nữa anh đưa em tới trường học.”
Kiều Lâm Triệt quay đầu về phía Lâm Hư Vũ, trên mặt sớm đã không còn nụ cười khi nhìn Kha Ngải: “Còn em, ăn xong thì trở về đi, đừng cho là anh không biết em lén về nước.”
Lâm Hư Vũ vừa nghe Kiều Lâm Triệt biết việc cô lén về nước, quả nhiên liền thỏa hiệp, vẻ mặt lấy lòng: “Vâng, anh, em ăn xong sẽ lập tức rời đi, em cũng không ăn luôn, chỉ cần anh đừng nói cho ba em biết em đang ở chỗ anh thì cái gì cũng được.”
Giọng điệu Kiều Lâm Triệt lạnh lẽo: “Vậy hiện tại em rời đi đi.”
“Hắc hắc, em nghĩ lại rồi, em vẫn là ăn rồi hẵng đi.”
Kha Ngải thực sự có chút “đồng tình” Lâm Hư Vũ, nhưng cậu cũng chỉ dừng lại ở đồng tình thôi.
Cậu an an tĩnh tĩnh mà ăn bữa sáng của mình, Kiều Lâm Triệt gấp cho cậu cái gì, cậu liền ăn cái đó.
Lâm Hư Vũ nhìn Kiều Lâm Triệt động tác thuần thục gắp đồ ăn cho Kha Ngải, rõ ràng bản thân còn chưa ăn được bao nhiêu lại cảm giác bụng đã đầy.
“Anh, em ăn xong rồi, em đi trước, anh và chị dâu cứ từ từ ăn.” Lâm Hư Vũ uống một ngụm canh, rồi nghênh ngang mà đi, ai mà chẳng có cá tính chứ.
“Anh Lâm Triệt, cô ấy ____” Kha Ngải nhìn sắc mặt Kiều Lâm Triệt, chỉ thấy Kiều Lâm Triệt vẽ mặt bình tĩnh, đối với loại tình huống này cũng không có oán trách gì.