• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A!" Mặt Hà Tân càng văn vẹo thêm, ai mà nghĩ được Omega soái khí mê người thường ngày lại có thể đáng sợ như thế ?

Hai tên kia muốn bắt lấy tay của Hà Tân, bị y dùng sức ném ra, quát "Bọn dơ bẩn các người đừng có chạm vào tôi."

Hai tên kia quả nhiên không dám nữa, chỉ có thể khẩn cầu "Lần sau bọn tôi không dám nữa!"

“Còn có lần sau?”

Hà Tân đột nhiên đứng lên, tới chỗ hai tên kia mà đá.

Chân, cánh tay, bụng, chỉ cần là chỗ y có thể đá đến địa, tất cả đều không buông tha.

Tuyến thể của bọn họ đã bị Kiều Lâm Triệt làm hỏng, hiện tại không có sức phản kháng, chỉ có thể ôm đầu chịu đựng những cú đá của y. Trong miệng không ngừng cầu xin cậu tha cho : "Tha cho bọn tôi đi, xin ngài!"

"Cho các người dám ức hiếp người của tôi!"

"Cho cái người làm chuyện súc sinh."

"Bình thường tôi không xử lý các ngươi là vì không muốn phí thời gian cùng các ngươi, thật sự cho rằng lão tử không dám làm gì các người à? Hả?"

Hà Tân hình như là đá đến nghiện rồi, động tác càng thêm không kiêng nể gì.

Hai tên kia đến tiếng xin tha cũng không phát ra nổi, trên người toàn là vết thương.

“Hà Tân! Dừng tay!”

Một chàng trai tầm m85 từ sau lưng ôm lấy Hà Tân, ngăn y đá hai người kia.

Nếu Kha Ngải có ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này, chính là nam sinh gọi Hà Tân vào buổi tối hôm trước khi bọn họ ở kí túc xá.

“Trần Dặc Dương! Con mẹ nó cậu buông tôi ra!" Hà Tân dùng sức muốn tránh Trần Dặc Dương.

Nhưng y càng giãy, Trần Dặc Dương cành ôm chặt hơn, cuối cùng không thể mở thoát khỏi tay hắn được.

“Không bỏ!” Trần Dặc Dương ngữ khí kiên định, bộ dạng ôn nhu ngày thường giờ không còn nữa.

"Cmn, cậu có tin là bây giờ tôi quay sang đá luôn cả cậu không?"

“Cậu còn đá như thế là có án mạng đó!"

“Chính tôi muốn đánh chết bọn chúng đấy!"

“Hà Tân, cậu bình tĩnh một chút!” Trần Dặc Dương cao giọng quát.

Bất thình lình bị rống một tiếng, Hà Tân ngây ngẩn cả người, sau đó bật khóc.

"Đều tại tôi! Đều tại tôi không nghe điện thoại! Nếu không Kha Ngải sẽ không gặp phải chuyện này! Đều là tôi sai!"

"Không không, cậu không sai, là bọn họ sai! Là hai tên súc sinh kia sai!" Trần Dặc Dương ôm y an ủi.

"Đều là tôi sai, là tôi sai!" Hà Tân vẫn còn tự trách và áy náy, y tình nguyện để bản thân gặp phải chuyện này chứ không muốn Kha Ngải gặp phải.

"Đều do tôi không bắt máy kịp lúc!"

Người bình thường vô cùng lạc quan, vậy mà bây giờ lại khóc thành như vậy.

Trần Dặc Dương lần đầu tiên thấy Hà Tân khóc, hắn cũng rất luống cuống, nhưng hắn biết bây giờ dù có nói cái gì, Hà Tân chắc chắn sẽ không nghe nên quyết định im lặng, ôm Hà Tân, vỗ nhẹ lưng y, từng chút, từng chút trấn an.

"Để tôi đưa cậu về lớp, xảy ra chuyện thế này chắc cũng không học thể dục được đâu."

Hà Tân không trả lời, nhìn thoáng qua hai tên súc sinh nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất, cắn chặt răng, đi đến góc tường nhặt điện thoại của Kha Ngải lên, không cam lòng mà theo Trần Dặc Dương về lớp học.

Hiện tại y không biết được tình huống của Kha Ngải thế nào, gọi điện cũng không được, may mắn y còn tin tưởng Kiều Lâm Triệt, y biết Kiều Lâm Triệt chắc chắn không hại Kha Ngải.

Sau khi Trần Dực Dương và Hà Tần đi rồi, nhân viên trường học mới tới hiện trường, đưa hai tên đnag hấp hối tro g WC đi bệnh viện, cũng liên hệ người nhà.

Kiều Lâm Triệt ôm Kha Ngải đến bãi đậu xe của trường, nói Vương thúc lái xe đến bệnh viện.

Kha Ngải nãy giờ vẫn luôn nằm trong ngực của anh khong nói chuyện, bây giờ lại lên tiếng không muốn : "Đừng, đừng đi bệnh viện, anh, đừng đi bệnh viện được không?"

Đôi mắt hồng hồng sớm đã sưng lên vì khóc của Kha Ngải nhìn về phía anh, trong mắt còn mang chút năn nỉ.

Kiều Lâm Triệt đối với cậu bây giờ chính là hữu cầu tất ứng, huống chi hiện tại, Kha Ngải cần anh trấn an: “Được, không đi bệnh viện.”

Tiện đà Kiều Lâm Triệt nói tài xế với : “Vương thúc, đi về chỗ ở, để Lâm Hư Vũ khám!"

“ Vâng, thiếu gia!” Tài xế Vương cung cung kính kính mà trả lời.

“Được, chúng ta không đi bệnh viện, không khóc nữa có được không? Hử?”

“Vâng.” Kha Ngải ngây ngốc gật đầu.

"Anh xin lỗi, anh đảm bảo với em chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra nữa!" Kiều Lâm Triệt bộ dạng này của Kha Ngải, trong lòng ngũ vị tạp trần, đau lòng chiếm bảy tám phần cảm xúc.

Kha Ngải siết chặt cánh tay, ôm Kiều Lâm Triệt chặt hơn, nhắm mắt lại muốn ngủ một lát, cậu thật sự quá mệt mỏi.

Lúc cậu ngủ mơ mơ màng màng, cảm nhận được Kiều Lâm Triệt vẫn luôn tỉ mỉ mà hôn môi, trán, đôi mắt, chóp mũi, khóe miệng cậu, tất cả đều hôn một lần.

Cậu có thể hể cảm nhận được Kiều Lâm Triệt đang bất an.

“Anh, anh kêu em chuẩn bị hòm thuốc là muốn làm……”

Lâm Hư Vũ lời còn chưa nói xong, Kiều Lâm Triệt đã ôm Kha Ngải từ trong xe ra, một ánh mắt đâm tới, đánh gãy lời cô: “Trước tiên khoan nói chuyện!”

Lâm Hư Vũ thấy được Kha Ngải trong lòng anh, mặc dù trên người khoác áo khoác của Kiều Lâm Triệt, nhưng mà chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cái này áo khoác dưới bất kham.

“Vào nhà!” Kiều Lâm Triệt bảo Lâm Hư Vũ.

“A, được!”

Lâm Hư Vũ theo sát phía sau Kiều Lâm Triệt, không dám rời…

Kiều Lâm Triệt thật cẩn thận đặt Kha Ngải lên giường, sau đó nhìn về phía Lâm Hư Vũ, cũng chỉ có Lâm Hư Vũ mới biết được cái ánh mắt này có ý gì: Cô còn đứng đó? Mau qua xem vợ tôi thế nào.

Lâm Hư Vũ thật sự muốn trả lại cho anh một cái nhìn khinh thường 60 độ, nhưng cô thức thời, biết rằng hiện tại không thể làm như vậy, bằng không sẽ chết thực thảm.

Chỉ đành dùng ngữ khí lấy lòng để nói chuyện: "Trước tiên lau người sạch đã?"

“Được!” Kiều Lâm Triệt hiếm khi đồng ý quan điểm của cô "Cô ra ngoài đi! "

"Ok, ok! Em ra ngoài, ra ngoài liền đây!" Lâm Hư Vũ bị Kiều Lâm Triệt nhìn đến mức da gà da vịt đều nổi hết cả lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK