Cố Tích Thần nhìn Kha Ngải vẫn đứng tại chỗ, đầy mặt ác ý: “Hiện tại không quỳ và nói tiếng xin lỗi, chờ lát nữa thì không dễ dàng như vậy đâu…”
“Chân tướng là gì anh với tôi đều rõ ràng, không phải việc tôi làm, tôi sẽ không thừa nhận!” Kha Ngải nói xong liền rời đi.
Cố Tích Thần sao có thể dễ dàng buông tha cho cậu như vậy?
Anh ta bắt lấy cánh tay Kha Ngải, giọng điệu không tốt, “Anh đây nói là do em đụng thì chính là em đụng, mau quỳ xuống xin lỗi anh đây ngay!”
“Buông ra, anh làm tôi đau!” Kha Ngải đột nhiên kêu to, nghĩ muốn giơ tay khác lên để đẩy anh ta ra, nhưng bởi vì sức lực Omega quá nhỏ, căn bản không thể tránh khỏi cánh tay của một Alpha, huống chi căn bản Alpha kia không cho cậu tránh thoát.
Cố Tích Thần sức lực quá lớn, niết chặt cánh tay Kha Ngải đến ẩn ẩn đau.
Đột nhiên, một người lao ra từ trong đám người đang vây xem, một quyền đấm lên trên mặt Cố Tích Thần, Cố Tích Thần bị đánh quá đau, đành buông cánh tay Kha Ngải ra.
Giơ tay lau một chút khóe miệng, trên tay dính vết máu, Cố Tích Thần sắc mặt tức khắc đen lại.
Đừng nhìn Hà Tân là một Omega, nhưng sức lực lại không nhỏ, một quyền này của y đã đánh rất mạnh.
“Hà Tân!” Kha Ngải vừa thấy Hà Tân ra liền chạy tới phía sau y.
“Được lắm, Hà Tân TM* mày xong đời rồi!” Cố Tích Thần nói xong liền động thủ đánh người.
*Chú thích: Miẹ nó
Xung quanh, những đàn em của gã thấy đại ca mình bị người khác đánh, cũng chuẩn bị động thủ muốn lao vào.
Trần Dặc Dương tiến lên một tiếng quát: “Tôi xem các người ai dám động thủ?”
Thanh âm rơi xuống, quả nhiên đều yên tĩnh.
Hà Tân cũng không khỏi khiếp sợ: Ngày thường không phải hắn là loại ôn hòa nhã nhặn sao? Sao hôm nay lớn tiếng như vậy?
Chỉ chốc lát sau, thanh âm sột sột soạt soạt lại vang lên.
“Đây không phải hội trưởng Hội Học Sinh sao?”
“Không phải đâu? Anh ấy không phải là chưa bao giờ đến căn tin ăn sao?”
“Thế nhưng lại gặp được học trưởng ở nhà ăn nha, cũng quá soái đi!”
“Cái này thì xong đời bọn họ rồi, bị hội trưởng Hội Học Sinh tự mình bắt được, phỏng chừng sẽ rất thảm cho xem.”
“Chẳng lẽ chỉ mình tôi thấy lực chú ý của học trưởng lại đặt trên người Hà Tân thôi sao?”
Những người khác: “…”
Vừa thấy là Trần Dặc Dương, Cố Tích Thần cũng không dám lại lỗ mãng, cười cười làm hòa: “Trần học trưởng, đây chỉ là chúng ta đùa giỡn thôi!”
Trần Dặc Dương sắc mặt vừa chuyển, giọng điệu ôn nhu lại không mất phong độ, mặt còn mang ý cười: “Có phải đùa giỡn hay không tôi mặc kệ, tôi đã thông báo với các giáo viên trong trường rồi!”
"TM Trần Dặc Dương, mày đừng có quá đáng!” Cố Tích Thần chưa từng có kiên nhẫn, khí thế muốn đánh người lại nổi lên.
Ba Cố Tích Thần đã từng cảnh cáo Cố Tích Thần, anh ta có thể ở trường học gây chuyện nhưng anh ta phải tự xử lí được, chỉ cần trường học không gọi ông đến trường để giải quyết rắc rối cho con trai ông ta thì liền tùy Cố Tích Thần lăn lộn, muốn làm gì cũng được.
Nhưng tình huống này, Cố Tích Thần khẳng định sẽ bị gọi phụ huynh.
Tưởng tượng đến việc lại phải bị ba mình nhắc mãi chuyện này vài năm, Cố Tích Thần lửa nóng trong lòng liền ngăn không được mà bốc lên.
Trần Dặc Dương vẫn cứ mặt đầy tươi cười, giọng điệu ôn nhu, đối với Cố Tích Thần nói: “Tùy anh!”
“Hà Tân, cảm ơn ông!” Kha Ngải hạ giọng cùng Hà Tân nói lời cảm ơn, căn bản ngăn không được ý tươi cười trên mặt.
Quả nhiên Hà Tân vẫn để ý đến cậu nha!
“Không có việc gì, Cố Tích Thần chính là thiếu đòn như thế.”
Hà Tân xoa xoa đầu tóc Kha Ngải, cảm thấy không đã ghiền, lại giơ tay xoa nhẹ một phen nữa, mấy ngày nay không có sờ đầu Kha Ngải rồi, nhớ quá đi.
“Được rồi được rồi!” Kha Ngải kéo bàn tay đang tác loạn của Hà Tân ra.
“Chúng ta đi trước đi.” Hà Tân lôi kéo Kha Ngải chuẩn bị rời đi.
“Dựa vào cái gì bọn họ có thể rời đi?” Cố Tích Thần bắt lấy Hà Tân và Kha Ngải không buông, “Bọn họ cũng là đương sự!”
“TM cậu…” Hà Tân vừa muốn đánh Cố Tích Thần thì bị Kha Ngải kéo lại.
“Hà Tân, bình tĩnh, bình tĩnh!”
“Không có biện pháp, học đệ Hà Tân, các em cũng chỉ có thể cùng đi một chuyến đến chỗ thầy giáo thôi.” Trần Dặc Dương nhún nhún vai, ôn nhu nói.
Hà Tân nhìn khuôn mặt luôn cười tủm tỉm kia của Trần Dặc Dương liền thấy phản cảm, ngoài mặt cười hì hì, nội tâm thì lại toàn là “Ý nghĩ xấu.”
Hà Tân lại không thể làm gì được với hắn, chỉ có thể trợn trắng mắt mà thỏa hiệp.
Ba người bọn họ đứng dựa vào vách tường ở chỗ giáo viên xếp thành một hàng, thật không khác gì với học sinh tiểu học.
Ấu trĩ!
Giáo viên chủ nhiệm ngồi ở trên ghế làm việc nhàn nhã mà uống trà, thổi một ngụm nếm một ngụm, lại thổi một ngụm nếm một ngụm, nhìn thầy giáo như thế làm Hà Tân cũng sốt ruột.
Thật muốn đem chén trà thầy vừa nhấc lên đó, rót toàn bộ vào trong miệng của thầy.
Nhưng Hà Tân không dám làm như vậy, chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Cố Tích Thần cà lơ phất phơ, dựa vào trên tường đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi.
Nhưng Kha Ngải lại thật là học sinh ngoan, nghiêm trang mà đứng, một chút cũng không dám động.
Kha Ngải không dám nói với người trong nhà, lại mặt dày mà gọi Kiều Lâm Triệt tới.
Đợt lát nữa cậu còn không biết nên đối mặt với Kiều Lâm Triệt như thế nào, mặt mũi của cậu ở trước mặt Kiều Lâm Triệt thật sự là đã mất sạch.
Ba của Cố Tích Thần là người tới đầu tiên, bộ dáng hơn 60 tuổi, mặc dù già rồi nhưng vẫn làm cho người khác cảm giác thật khó gần, thuộc loại người ít khi nói cười, cũng coi như là một con cáo già ở trên thương trường.
Tiếp theo là cha mẹ của Hà Tân, ba y mang một cái kính viễn thị, dáng vẻ là một người trẻ tuổi rất nhanh nhẹn hoạt bát, mẹ y mặc một thân sườn xám vàng nhạt, cũng là xuất thân dòng dõi thư hương.
Kha Ngải vẫn luôn không rõ, chú Hà một nhà đều là dòng dõi thư hương, như thế nào lại sinh ra đứa con trai như Hà Tân?
Nhưng mà như vậy cũng tốt, chẳng hạn như bây giờ.
Cha mẹ Hà Tân đều nói chuyện nho nhã, vẫn luôn ở cùng giáo viên chủ nhiệm nói chuyện với nhau, không nhìn xem Hà Tân như thế nào.
Nhưng Cố Tích Thần lại không giống như vậy.