Vẻ mặt lãnh đạm của Kiều Lâm Triệt trở nên tối sầm: “Nếu các người còn nói như vậy, tôi cũng không thể bảo đảm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì!”
Anh trời sinh tự mang khí thế của kẻ mạnh, lời vừa ra khỏi miệng liền làm người khác cảm thấy sợ hãi, khiến người đàn bà đanh đá và tên đầu hói kia cũng bị dọa sợ, không dám làm gì.
Nhưng sắc mặt vẫn không tốt lên được, vẫn là một bộ mặt âm trầm.
Hiệu trưởng Lý ở một bên không dám nói gì, co rúm ở phía sau không dám lên tiếng.
Bác sĩ khó có lúc được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đối mặt với bác sĩ, Kiều Lâm Triệt liền có vẻ như một người đàn ông lịch thiệp: “Mời đưa tôi đi xem tình huống của hai học sinh kia.”
“Có thể, mời đi bên này!”
Đối mặt với người hiểu tình hiểu lý, tự nhiên bác sĩ sẽ vui vẻ.
Hai học sinh kia mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, vẫn đang còn hôn mê.
Kiều Lâm Triệt đến gần, nhìn thấy rõ ràng hơn, này rõ ràng là bị người ta tay đấm chân đá, nhưng cũng không phải là anh ấy làm, nhưng mà có người giúp anh làm như vậy, cũng giúp anh tiết kiệm sức lực.
Người phụ nữ chỉ vào một trong những bệnh nhân trên giường: “Các ngươi nhìn xem, con trai tôi đều bị thương thành như vậy, các người phải có trách nhiệm!”
Mặc dù có người thay anh dạy dỗ hai tên súc sinh này, nhưng anh đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, từ sớm đã không có ý tốt mà đội nồi thay người khác, lời nói ra khỏi miệng thật bình tĩnh: "Cái này không phải do tôi làm."
“Không phải cậu? Vừa nãy đứng ở ngoài hành lang chính cậu tự nhận mình đánh người!” Người đàn ông hói đầu mập mạp giận sôi máu, “Hiện tại muốn trốn tránh trách nhiệm?”
“Những vết thương ngoài da đó không liên quan đến tôi, còn tuyến thể…Tôi không phủ nhận!"
“Tuyến thể? Tuyến thể làm sao vậy?” Đôi vợ chồng nhà giàu mới nổi kia vừa nghe những lời này, lập tức luống cuống, không tự chủ được mà run run, “Bác, bác sĩ, tuyến thể của con trai tôi làm sao vậy?”
Bác sĩ hơi khó mở miệng nói: “Cái này…… Vốn dĩ tính nói đến tình trạng tuyến thể người bệnh với các người, nhưng vừa nãy các người náo loạn như vậy…”
“Rốt cuộc là bị sao vậy? Ông mau nói a!”
Kiều Lâm Triệt làm như không có việc gì đứng ở một bên nhàn nhã tự tại.
“Tuyến thể người bệnh đã hoàn toàn hỗn loạn, cần thiết làm phẫu thuật cắt tuyến thể!”
“Cắt tuyến thể?” Người phụ nữ không muốn tiếp thu sự thật, “Bác sĩ, ông đang gạt tôi đúng không?”
Làm phẫu thuật cắt tuyến thể, về sau cũng chỉ có thể làm người thường.
“Đây là sự thật, còn mong người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Giọng nói của bác sĩ bình tĩnh, sớm đã gặp qua rất nhiều trường hợp như vậy.
“Hu hu hu ——” cuối cùng thì lần này người phụ nữ đã khóc thật, “Hu hu hu ——”
Người đàn ông đầu hói mập mạp còn tốt hơn so với người phụ nữ một chút, ôm lấy người phụ nữ đang khóc thút thít để an ủi.
"Cái tên súc sinh không bằng con chó nhà mày, con trai tao đã làm gì sai? Tại sao mày làm như vậy với thằng bé?" Người phụ nữ một bên khóc một bên mắng Kiều Lâm Triệt.
Kiều Lâm Triệt cười cười, giọng điệu khinh thường: “Làm sai cái gì? Không bằng chờ đứa con trai bảo bối kia của bà tỉnh rồi tự mình hỏi một chút?”
“Mày khiến con trai tao thành như vậy, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày, sẽ không có mày sống tốt!” Người đàn ông đầu gối mập mạp nói những lời hung ác.
Kiều Lâm Triệt vẫn cười một cách khinh thường.
Lúc này bác sĩ lên tiếng: “Trước tiên đi ra ngoài đi, người bệnh cần nghỉ ngơi.”
Kiều Lâm Triệt đã muốn rời đi nơi chướng khí mù mịt này, so với người khác đều đi nhanh hơn.
“Người nhà bệnh nhân cùng tôi đi ký tên làm phẫu thuật.”
“Hu hu hu ——” người phụ nữ kia còn khóc.
Một người bệnh khác thì người nhà còn không tới, hắn là con riêng do tiểu tam sinh chi cha hắn ngoại tình, mẹ hắn sinh hắn xong liền ôm tiền chạy lấy người, ở lại trong nhà của cha hắn, vợ đầu cũng không thích hắn, còn có các loại thủ đoạn tra tấn hắn, đem hận thù với người người câu dẫn chồng mình phát tiết hết lên người hắn.
Người cha ngoại tình vì làm dịu sự tức giận của vợ mình, cũng không dám đối xử tốt với hắn, luôn xử lạnh nhạt, cho nên mới làm hắn thành vậy một kẻ cặn bã như vậy.
Kiều Lâm Triệt vốn là muốn đi bệnh viện tính sổ tiếp, xem hai người bọn họ bị người đánh đến hoàn toàn thay đổi, cũng cứ vậy mà quên đi.
Trở lại biệt thự.
Kiều Lâm Triệt ở cửa vừa cởi giày vừa hỏi Lâm Hư Vũ đang ở trong phòng khách xem điện thoại: “Em ấy còn chưa tỉnh hả?”
Lâm Hư Vũ: “Còn ở trên lầu nằm đấy! Lúc tỉnh lại gào khóc muốn gặp anh, khóc trong chốc lát lại ngủ rồi.”
Kiều Lâm Triệt trầm mặc trong chốc lát: “Ừm, tôi biết rồi, tôi đi lên nhìn xem.”
Lâm Hư Vũ trợn trắng mắt, vợ của chính mình còn không bảo vệ được.
Tiếp tục xem điện thoại, không có gì vui sướng hơn là ngắm trai đẹp!
Kiều Lâm Triệt thật cẩn thận mà mở cửa, tay chân nhẹ nhàng mà đi đến trước giường, ngồi ở mép giường.
Cái trán cùng chóp mũi Kha Ngải đều là mồ hôi lạnh, có lẽ là gặp ác mộng.
Kiều Lâm Triệt sửa lại chăn bị Kha Ngải làm loạn, đưa tay vào trong chăn nắm lấy tay Kha Ngải.
Ấm áp, mềm mại, không khác gì với làn da trẻ con, Kiều Lâm Triệt không buông ra mà tiếp tục nắm.
Trong lúc Kha Ngải ngủ mơ mơ màng màng, mơ thấy chính mình không cẩn thận trượt chân rớt vào trong nước, mình cũng không biết bơi, nhưng cho dù có giãy giụa kêu cứu mạng như thế nào, cũng không có người tới cứu cậu.
Xuất phát từ dục vọng sống trời sinh của con người, cậu không giãy giụa, nhưng cậu càng giãy giụa càng chìm sâu, cuối cùng cậu hoàn toàn không có sức lực, chỉ có thể mặc cho thân thể chìm vào đáy nước, từng luồng cảm xúc hít thở không thông vây quanh cậu.
Nhưng đột nhiên, từ mặt nước duỗi một bàn tay về phía cậu, cậu thấy được sinh hy vọng, liều mạng mà nắm lấy cánh tay kia.
Cho dù ở trong nước, nhưng trong nháy mắt nắm được cánh tay kia, cậu vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của nó, thật ấm, sự ấm áp theo cánh tay kia bộ truyền vào từng bộ phận trên cơ thể cậu, thân thể cậu bị nước lạnh ngâm đến mức lạnh như băng.
Còn có trái tim lạnh lẽo kia.
Cái tay kia lập tức lôi cậu ra khỏi mặt nước, cảm giác hít thở không thông kia đột nhiên biến mất, khuôn mặt của người trước mắt mơ hồ, làm cách nào cũng không thấy rõ được.
Kha Ngải đột nhiên tỉnh lại.
Cậu cố gắng mở hai mắt, muốn nhìn người trước mắt rõ ràng một chút —— là Kiều Lâm Triệt.