Sáng sớm ngày hôm sau.
Đây đã là đồng hồ báo thức thứ ba sáng nay, Kha Ngải trở tay lại tắt đi, tiếp tục ngủ!
Giấc ngủ ngắn này thực sự không thể tin được, cậu mơ thấy Kiều Lâm Triệt, chính xác mà nói là mơ thấy Kiều Lâm Triệt hôn cậu, còn thổi một hơi vào lỗ tai cậu: “Có nhớ lão công không? Hả?”
Cậu giật mình bừng tỉnh, vạch chiếc chăn lên liếc mắt một cái đã nhìn thấy tiểu nội nội* của mình dính ——
*đồ lót :v
A a a! Thật là xấu hổ quá !
“Cạch”một tiếng, cánh cửa mở.
Là Kha Mặc.
Kha Mặc nhìn dáng vẻ Kha Ngải vẻ mặt đỏ bừng, còn chưa có phản ứng lại đã nhìn thấy Kha Ngải dùng chăn bông che kín người.
“Đã trễ thế như thế này còn không rời giường nổi? Em muốn đến trễ sao?”
Kha Mặc một bên hỏi cậu một bên đi kéo chăn ra khỏi người cậu, nhưng bất luận hắn kéo như thế nào, Kha Ngải cũng không chịu chui từ trong chăn ra.
Kha Ngải lén lút mở chăn ra, xuyên qua một lỗ nhỏ nhìn thấy Kha Mặc đã không ở trong phòng, mới yên tâm chui từ trong chăn ra, vội vàng hít một hơi lại vội vã lấy tiểu nội nội mới từ trong ngăn tủ ra đi vào WC thay.
Thời điểm ăn bữa sáng, Kha Mặc cảm thấy biểu cảm Kha Ngải kì quái, ánh mắt cũng mơ hồ, hơn nữa hắn cảm thấy hầu như Kha Ngải càng ngày càng kỳ quái, nhưng mà lại không biết rốt cuộc kỳ quái ở nơi nào.
Hắn muốn hỏi Kha Ngải rốt cuộc bị làm sao vậy, nhưng chần chừ một phen, vẫn không hỏi, “Mau ăn, ăn xong anh đưa em đi đến trường học.”
“Biết rồi!” Kha Ngải thè lưỡi với Kha Mặc.
Dọc theo đường đi từ nhà đến trường học, Kha Ngải đều không nói chuyện cùng Kha Mặc bởi vì cậu vẫn luôn đắm chìm trong chuyện hồi sáng nay.
Kha Mặc nhìn dáng vẻ suy tư của cậu, tức khắc cũng không muốn nói chuyện.
Đến trường học, Kha Ngải vừa xuống xe liền vội vàng cầm cặp chạy vào cổng trường, không quên chào tạm biệt Kha Mặc.
Vẫn là Kha Mặc ở phía sau nhìn thấy dáng vẻ cậu vội vàng, anh hô to bảo cậu chú ý an toàn, đừng té ngã.
“Đã hai ngày không gặp, ông nhớ tôi không? Tôi nhớ ông đến chết mất!” Hà Tân vừa thấy Kha Ngải đến liền đi lên ôm cậu.
“Hà Tân tôi còn vào lớp, trưa sẽ nói với ông.” Kha Ngải kéo gấu túi Hà Tân ra khỏi người, chạy thẳng đến tòa nhà dạy học.
Chuông tan học vang lên, Kha Ngải lao ra phòng học liền đi tìm Hà Tân.
Cùng Hà Tân đến một nhà hàng nổi tiếng trên Internet.
Không hổ danh là một nhà hàng nổi tiếng trên Internet, nó đã chật kín người ngay khi họ bước vào.
Ở trên bàn cơm Kha Ngải nói hết chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay cho Hà Tân nghe.
Hà Tân thật sự bị cốt truyện cẩu huyết này lôi cuốn, nhìn mấy bộ tiểu thuyết Mary Sue, y vẫn luôn tin tưởng tình tiết trong tiểu thuyết vĩnh viễn sẽ không xảy ra ở trong hiện thực.
Kết quả lại chân chân thật thật mà phát sinh ở trên người Kha Ngải, cả người y phát run.
Sau khi ăn xong bữa cơm, y đang trong tình trạng nghi ngờ tính mạng của mình.
Kha Ngải vẫn luôn nói rằng y buộc phải chấp nhận điều đó.
Khi Kha Ngải đi trả phòng, người phục vụ nói với cậu rằng có người đã thanh toán hóa đơn cho họ, và ra hiệu cho cậu nhìn qua với ánh mắt kỳ lạ, "Kia, là vị tiên sinh đó!"
Theo chỉ dẫn của người phục vụ, Kha Ngải liếc mắt một cái liền thấy người được gọi là vị tiên sinh kia, tai cậu lập tức đỏ lên.
Cậu phát hiện Kiều Lâm Triệt ngồi ở vị trí kế cửa sổ, ngồi đối diện là một cô gái sinh đẹp, không màng cô gái đó đang nói gì, Kiều Lâm Triệt cười như không cười nhìn cậu, phát hiện Kha Ngải nhìn về phía anh, còn nhướng mày với Kha Ngải.
Nhiều ánh mắt xung quanh như có như không liếc về phía Kiều Lâm Triệt, ai bảo anh lại ưa nhìn như vậy! Thật tốt khi thấy Kha Ngải có chút ghen!
“Cảm ơn!” Dưới ánh mắt của nhiều người, Kha Ngải rụt rè cảm ơn Kiều Lâm Triệt.
“Cảm ơn cái gì?! Kiều Lâm Triệt nói với giọng điệu lãnh đạm, sau đó nghiêng người ghé vào tai Kha Ngải nói tiếp, “Tôi là vị hôn phu của em, đây là việc tôi nên làm."
Vừa tiến đến bên tai nói chuyện, Kha Ngải liền cảm thấy có một luồng điện chạy dọc cơ thể, suýt chút nữa hụt chân vì Kiều Lâm Triệt nói câu đó vào tai mình.
Không chỉ có lỗ tai, hiện tại toàn bộ mặt bộ đều nhiễm hồng, cậu cảm thấy mất mặt !
“Nhưng mà vẫn cảm ơn anh!”
Kiều Lâm Triệt nhìn Kha Ngải đang nói chuyện với dáng vẻ nghiêm túc, đôi mắt lại không dám nhìn về phía anh, đôi tay cũng không tự chủ mà nắm góc áo.
Quả nhiên là thỏ con, chọc một chút đã thẹn thùng.
Có lẽ vì sở thích không tốt của Kiều Lâm Triệt, anh chỉ không muốn để Kha Ngải rời đi dễ dàng như vậy.
Anh cong cong khóe miệng, đột nhiên nâng cằm Kha Ngải lên, để cậu nhìn về phía chính mình: "Vậy thì em định cảm ơn anh như thế nào? Hả?"
“Vậy thì… lần sau em mời anh ăn cơm?” Kha Ngải đưa mắt sang chỗ khác một cách mất tự nhiên.
Nếu không đưa mắt sang chỗ khác thì không sao, vừa nhìn ra chỗ khác đã thấy ánh mắt của những người xung quanh còn chưa đã thèm.
Kha Ngải không biết Kiều Lâm Triệt không để ý hay cố tình phớt lờ ánh mắt của những người đó, nhưng anh vẫn hành động giống như chỉ có hai người bọn họ ở đây.
Muốn làm cái gì liền làm cái đó.
“Lần sau? Một tuần cũng là lần sau, một tháng cũng là lần sau, thậm chí nửa năm vẫn là lần sau, cho nên em nói lần sau là cái lần sau nào?”
Kha Ngải biết Kiều Lâm Triệt gây rối vô cớ, nhưng nói cũng rấtt có lý, thế nên cậu không biết trả lời lại như thế nào.
Cậu đành phải lựa chọn trầm mặc, cậu cho rằng làm như vậy Kiều Lâm Triệt sẽ không làm cậu khó xử, theo lời của Kiều Lâm Triệt, cậu chỉ là thỏ con, quá đơn thuần!
Quả nhiên, Kiều Lâm Triệt hành động không giống dự đoán, không biết xấu hổ mà đi tới trước mặt cậu: “Vậy em hôn anh một cái, coi như cảm ơn anh thì thế nào?”
Kha Ngải nhìn Kiều Lâm Triệt, cả người đều ngốc, nhìn nhìn chung quanh, những người đó càng không hề kiêng kị.