Mục lục
Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cầu xin người khác phải bình tĩnh hoà nhã! Cầu xin người khác phải bình tĩnh hoà nhã! Cầu xin người khác phải bình tĩnh hoà nhã!

Sau khi mặc niệm ba lần, Vân Đào lần thứ hai lễ phép (giả) mỉm cười (vờ) hỏi Tô Bình Trắc: “Vậy Tô tiên sinh, lúc thức tỉnh dị năng có dấu hiệu gì không? Chẳng hạn như sốt cao, hôn mê, tỷ như sốt cao, hôn mê, gần chết gì đó?”

Tác giả cuốn sách không mô tả nhiều về lúc thức tỉnh dị năng, chỉ nói lúc tận thế bắt đầu, một số người biến thành zombie, một số người thức tỉnh dị năng, phần lớn người vẫn giữ nguyên như cũ, nguyên chủ chính là vế sau, đến chết cũng không thể thức tỉnh dị năng.

“Người nhạy bén có thể có dự cảm, người ngu ngốc sau khi thức tỉnh dị năng cũng không biết.” Ánh mắt Tô Bình Trắc mang theo chế nhạo.

Vân Đào: “…”

Cảm ơn mười mấy năm đọc sách, không phải là người dã man, nếu không sẽ nhịn không được mà dùng giày quất cho Tô Bình Trắc mấy cái.

“Xem ra Tô tiên sinh thuộc loại nhạy bén có dự cảm rồi?” Vân Đào không tự chủ nói theo kiểu âm dương quái khí, tinh thần cô đã đạt đến giới hạn, nếu cô còn không bộc phát cái gì đó cô sẽ thấy mình có lỗi với bản thân.

Vân Đào không ngờ rằng một câu gần như vô hại như vậy lại có thể khiến Tô Bình Trắc thay đổi sắc mặt.

Vẻ lãnh đạm trên mặt Tô Bình Trắc biến thành vẻ lạnh lùng xa cách, ánh mắt bị tròng kính che khuất cũng trở nên sắc bén, “Miễn bình luận.”

Nói xong, Tô Bình Trắc quay lại giường mà quay người đi vào phòng tắm, để lại Vân Đào kinh ngạc đứng ở hành lang chật hẹp.

Vân Đào không biết mình đã đâm trúng điểm nào Tô Bình Trắc, nhưng thấy hắn khó chịu lại rất sảng khoái.

Cô định lên giường ngủ tiếp, lúc bước lên thang cô vô thức cẩn thận từng li từng tí, kết quả cơn đau trong dự liệu lại không đến, lúc này cô mới nhớ ra vết thương ở chân đã được Tô Bình Trắc chữa khỏi.

Vừa rồi sắc mặt Tô Bình Trắc quả thực rất không tốt…

Kệ đi, sáng mai rồi xin lỗi anh ta, bổn tiên nữ sẽ không so đo miệng lưỡi với hắn nữa.

Trong phòng tắm, Tô Bình Trắc tháo kính ra, hai tay chống lên bồn rửa tay, nhìn chằm chằm mình trong gương.

Tô Bình Trắc là dị năng hệ ánh sáng, chuyên chữa trị, chứng cận thị ở mắt hắn đã tự khỏi sau khi hắn thức tỉnh dỉ năng không lâu, hiện giờ hắn đeo cũng chỉ là chiếc kính bình thường.

Kính râm che đi đôi mắt sắc bén của hắn, sau khi tháo kính xuống, sự điên cuồng và tức giận trong mắt hắn không che giấu được nữa.

Hắn lại phát bệnh rồi.

Tô Bình Trắc quả thực nhạy bén dự cảm được mình sẽ thức tỉnh dị năng, khi đó hắn là sinh viên năm nhất, tận thế bắt đầu lúc hắn đang ở trường học, để tránh zombie và những người dị năng phát điên vì dị năng của mình, hắn đã trốn ở trong tủ phòng thay đồ của văn phòng.

Có mấy người dị năng điên cuồng bắt nữ sinh làm tình trong văn phòng, Tô Bình Trắc đang trốn trong tủ nghe tiếng hoan ái ngoài cửa, cơ thể không tự chủ được mà có phản ứng.

Hắn chỉ có thể giữ chặt dương v*t của mình, khống chế tiếng thở dốc của bản thân, nhưng đám người kia lại điên cuồng chơi đùa suốt một đêm, chờ đến khi họ rời đi vào buổi sáng, buổi sáng bọn họ rời đi, Tô Bình trắc từ trong tủ đi ra đã thức tỉnh dị năng hệ ánh sáng.

Ai có thể ngờ hắn có được dị năng ánh sáng chữa trị hiếm có này là để khống chế ham muốn tình dục của mình.

Điều khiến Tô Bình Trắc khó có thể mở miệng, đó chính là hắn mắc chứng nghiện tình dục kể từ đó, về sau hắn phải dùng dị năng của mình khống chế ham muốn tình dục mỗi ngày, ba năm trôi qua hắn đã thành thói quen, chứng nghiện tình dục thậm chí còn có dấu hiệu biến mất, nhưng lần này Vân Đào lại tới.

Diệp Hào, cái tên điên này không thèm để ý mà làm tình với Vân Đào ở trong xe, còn không mở bức bình phong che đi, không khác gì hiện trường phát sóng trực tiếp.

Tô Bình Trắc và những người khác đều nghe hết toàn bộ quá trình, bệnh cũ của hắn cũng vì thế mà có xu hướng tái phát, ai ngờ Vân Đào lại đề cập đến việc thức tỉnh dị năng…

Chết tiệt!

Diệp Hào và Vân Đào đã làm tình trong phòng tắm, vậy đã làm trên bồn rửa tay chưa?

Tô Bình Trắc loạng choạng lùi lại phía sau, cởi quần mình xuống, dương v*t màu tím kiêu hãnh bật ra.

Hắn nắm lấy, kích hoạt dị năng, vầng sáng màu trắng bao phủ lên dương v*t, xoa dịu dương v*t đang cương cứng đến phát đau.

Tô Bình Trắc nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên vết thương trên môi Vân Đào, vòng eo dưới áo sơ mi, đôi chân trắng nõn mềm mại dưới chiếc quần đùi và những ngón chân cong cong…

Tô Bình Trắc lại mở mắt ra, dường như nhìn thấy Vân Đào đang kìm nén cơn giận bằng dáng vẻ mỉm cười giả dối…

Dù là như vậy, đôi mắt cô vẫn rất sáng, giống như ngôi sao sáng nhất ban đêm kia.

Vì là chữa trị nên Tô Bình rất ít khi ra tiền tuyến, vì thế không tiếp xúc nhiều với nhóm Hỏa Chủng, nhưng hắn vẫn biết Vân Đào luôn đi theo bên cạnh Lệ Sính để lấy lòng, mà bạn gái của Lệ Sính là Vân Sanh- chị gái cùng cha khác mẹ của Vân Đào.

Một người phụ nữ như vậy, sẽ có ánh mắt sáng như thế sao?

Lần này dục vọng tới còn mạnh hơn lúc trước, Tô Bình Trắc cố gắng kiềm chế bàn tay muốn cử động của mình, nghiến răng nghiến lợi ghim Vân Đào.

Vân Đào bị hai người ghim đang ngủ rất say, sáng sớm hôm sau thức dậy tràn đầy năng lượng.

Cô vươn vai ngồi dậy, nhìn thấy Tô Bình Trắc đã mặc quần áo và đang rót nước uống, cô liền ghé vào mép giường cười thân thiện mà xin lỗi anh.

“Tô tiên sinh, có phải tối hôm qua tôi đã nhắc đến chuyện buồn của anh không?”

dương v*t khó khăn lắm mới ổn định lại bắt đầu rục rịch.

Tô Bình Trắc: ”…”

Cô mau ngậm mồm lại!

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 10 ★彡

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK