Chẳng trách người ta nói đôi mắt là cửa sổ tầm hồn, khi Lam Chu hôn mê chỉ cảm thấy hắn trông rất đẹp, đến khi hắn mở mắt, đó chính là kinh diễm.
Vân Đào cho rằng mình đã được mài dũa từ các kiểu đẹp trai khác nhau trong đội Bạch, nhưng Lam Chu khác với bọn họ, đẹp đến mức trong trẻo lấp lánh, khiến bạn không có bất kỳ mơ mộng nào, bạn sẽ chỉ dùng lòng tôn kính thưởng thức hắn, giống như thưởng thức một tác phẩm điêu khắc trong viện bảo tàng.
Hệ thống chú ý đến suy nghĩ của Vân Đào: [ Tôi nói đúng ký chủ, hắn thật sự rất thơm nha! ]
“Im đi!” Cô quả thật ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người đối phương, không nói rõ chính xác là mùi gì, tuy thoang thoảng nhưng lại thấm vào ruột gan, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
[ Được rồi~ ]
Ánh mắt Lam Chu dần có tiêu cự, nhìn Vân Đào với vẻ biết ơn, “Cô cứu tôi à?”
Vân Đào đứng dậy, cách hắn xa một chút, “Đừng hiểu lầm, là tôi bắt cóc anh, Bây giờ anh là con tin trong tay tôi.”
Hệ thống: [?]
Lam Chu hơi cụp mi xuống, “Có thể khiến cô thất vọng rồi, bọn họ không quan tâm tôi.]
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Vân Đào giả vờ buồn rầu, “Hay là tôi treo anh lên lại lần nữa nhé.”
Hệ thống: [?]
Lam Chu kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Vân Đào sẽ nói ra lời này, “Không tốt lắm đâu?”
“Không có gì không tốt cả, tôi không thấy phiền.” Vân Đào nói xong muốn ra tay.
Hệ thống: [?]
Lam Chu vội vàng ngồi dậy lùi về sau hai bước, “Khoan đã, vừa nãy tôi lừa cô thôi, tôi có không gian, họ không quan tâm đến tôi nhưng sẽ quan tâm những thứ trong không gian của tôi, tôi tuyệt đối là con tin mẫu mực.”
Vân Đào nở một nụ cười “thân thiện” với Lam Chu, “Như này mới đúng, Lam Chu.”
“Cô biết tôi là ai không?”
“Tôi biết rất nhiều, tôi không chỉ biết anh tên là Lam Chu, người Hải Châu, tôi còn biết anh là dị năng giả kép hệ không gian và người cá.”
Vân Đào thu lại nụ cười, “Vì thế tốt nhất anh nên thành thật một chút, đừng giở trò với tôi, nếu không tôi thật sự sẽ treo anh lên đấy.”
Cô chỉ vào cổ Lam Chu, “Quấn vào cổ anh treo lên.”
Hệ thống sắp khóc: [ Ký chủ, tại sao chứ, cô nói cho tôi biết? Ah? Cô nên tận dụng cơ hội trả ơn mới đúng chứ, cô đe dọa hắn làm gì? ]
Thịt thơm ngào ngạt đưa đến miệng rồi không ăn thì thôi, lại còn đẩy đi? Ý cô là gì?
Ký chủ lần này quá khó dẫn dắt! Tất cả đều là số khổ!
“Mi là hệ thống tình dục có thể không có đầu óc, nhưng tao thì không. Mi đừng quên, Lam Chu là một trong những tên chặn giết đội Bạch Sư, tao không uy hiếp hắn, chẳng lẽ còn muốn tao phải hôn hôn ôm ôm hắn à?”
“Khụ khụ!” Lam Chu che cổ ho đến đỏ bừng mặt, hắn cúi đầu tránh ánh mắt Vân Đào, “Cô yên tâm, tôi sẽ không giở trò nữa.”
“Rất tốt.” Vân Đào rất hài lòng khi Lam Chu biết điều như vậy, “Bây giờ nói cho tôi biết tình hình ở Hải Châu.”
Quái vật phía trên đỉnh đầu quả thực là sứa mũ hoa, sứa mũ hoa này đến từ thủy cung Hải Châu, nó không bị zombie khác lây nhiễm, mà là loại đầu tiên tự biến thành zombie vào ngày đầu tận thế.
Sứa mũ hoa bắt đầu ăn từ bể cá, mỗi khi nuốt chửng một sinh vật sống, cơ thể của nó sẽ phát triển một chút, và các xúc tu của nó sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dài. Điều đáng sợ nhất là nó hoàn toàn thoát khỏi tập tính của sinh vật dưới nước, có thể tự do bay lượn trên không trung, dần dần con sứa mũ hoa này càng ngày càng lớn, cho đến khi bao phủ toàn bộ Hải Châu.
Sau khi Hải Châu thất thủ, sứa mũ hoa không hề lan rộng hay di chuyển ra bên ngoài, hơn hai năm qua chỉ cần không đến quá gần Hải Châu thì sẽ không bị làm sao, nhưng một khi lọt vào phạm vi tấn công của mũ hoa, bất kỳ sinh vật sống nào cũng sẽ bị các xúc tu quấn lấy kéo đi.
Mà người bị kéo đi, không có một ai còn sống đi ra.
Vì vậy, không ai biết tình hình thành phố Hải Châu thế nào, nhưng không thể nghi ngờ bên ngoài có vành của sứa mũ hoa bao trùm đầy các xúc tu đang di chuyển. Hiện giờ xem ra, bên trong tương đối an toàn, nhưng muốn từ bên trong ra ngoài thì phải đi qua khu xúc tu.
“Đó là tất cả những gì tôi biết.”
Sắc mặt Vân Đào nghiêm trọng, “Tại sao lần này sứa mũ hoa lại di chuyển?”
“Tôi không biết. Sở dĩ chúng tôi dám chặn mọi người ở vành đai cao tốt là vì sứa mũ hoa chưa bao giờ rời khỏi Hải Châu, sự thay đổi này quả thật rất kỳ lạ.”
Đi qua khu xúc tu mới có thể ra ngoài?
Vân Đào cắn cắn môi, “Anh đưa tôi đến nơi chúng ta bị kéo vào.”
Chuyện đi ra ngoài tạm thời không cần phải vội, cô phải tụ họp lại với hội Diệp Hào trước đã, nơi tụ họp đương nhiên là nơi bọn họ tách ra, có lẽ cô sẽ gặp họ trên đường tới đó.
“Được.” Lam Chu rất hợp tác, thậm chí còn nhắc nhở Vân Đào, “Tuy nhiên, những người trong đội thợ săn cũng sẽ đi về hướng đó.”
“Đây không phải là cơ hội tốt để anh trốn thoát sao?”
“Nếu như tôi nói tôi bị ép gia nhập đội thợ săn, cô có tin không?” Lam Chu đối mặt với sự dò xét của Vân Đào, vẻ mặt và ánh mắt vô cùng chân thành.
Hệ thống: [ Hắn nói là thật nha. ]
Vân Đào không trả lời tin hay không, chỉ thúc giục hắn, “Đừng ngồi nữa, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Vân Đào mang theo Lam Chu nhảy xuống sân thượng, để Lam Chu đi phía trước dẫn đường. Bởi vì trong cơ thể còn sót lại một nửa độc tố, bước đi của Lam Chu không quá linh hoạt, trông như lung lay sắp đổ.
Hệ thống đau lòng không thôi, lại bắt đầu giật dây Vân Đào: [ Ký chủ, tôi cảm thấy dị năng của Lam Chu quả thực chế tạo dành riêng cho cô, cô nhìn xem, hệ không gian và hệ người cá, tầm quan trọng của hệ không gian không cần nói nhiều nữa. Đúng lúc cô không có gan đi đánh ngã Sùng Minh, Lam Chu liền vừa vặn nha, hắn mới chỉ là dị năng giả cấp ba, còn trúng độc, cô cưỡng gian cũng không thành vấn đề. ]
[ Hơn nữa còn có hệ người cá, cô không phải không biết bơi sao, có hệ người cá rồi, đừng nói đến bơi lội, cô muốn vượt qua Thái Bình Dương cũng có thể.]
Vân Đào bị sặc nước lúc học bơi khi còn bé, từ đó để lại bóng ma tâm lý, về sau cô không bao giờ học bơi nữa.
Trên trán Vân Đào in bốn chữ ‘vô dục vô cầu’, “Có Sùng Minh ở đây, tao không cần hệ không gian, có dị năng gió, tao cũng không cần hệ người cá, có thể bay ai bơi trong nước chứ, nếu buộc phải cần tao chỉ cần mi yên tĩnh một chút.”
Hệ thống: [Hừ!]
Hệ thống rầm rì một tiếng, không còn sức sống, có lẽ là giận dỗi.
Tạ ơn Chúa! Vân Đào thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiếng thở dài này chưa ngừng được bao lâu đã bắt đầu tiếp tục, bởi vì trước mặt cô có một con sông đào bảo vệ thành rộng gần hai trăm mét.
Ánh sáng ở Hải Châu bị sứa Zombie bao phủ, cô đứng ở sông đào bảo vệ thành bên này cũng không thể nhìn rõ sông bên kia.
Thứ duy nhất cô có thể nhìn thấy rõ ràng là cây cầu gãy cách đó hơn trăm mét, và vô số xúc tu đang bò điên cuồng trên mặt sông.
“Chúng ta phải băng qua con sông này mới sang được bờ bên kia.” Lam Châu nói, “Để tránh xúc tu, chúng ta chỉ có thể bơi qua đó, cô có biết bơi không?”
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 65 ★彡