Giết người không có gì ghê gớm cả, tận thế đã ba năm rồi, không phải chỉ là giết một người có ý đồ xâm phạm mình sao, có cái gì ghê gớm chứ.
Đào Đào, cô không cần phải cảm thấy tội lỗi, tự trách móc hay sợ hãi, cô đã bảo vệ được quyền lợi của mình, cô đã bảo về được sự an toàn cho bản thân mình, cô đã làm rất tốt.
Cô cũng không cần lo lắng Lệ Sính sẽ biết, cô xem, không phải cô đã quyết định phi tang thi thể xóa bỏ mọi dấu vết rồi sao, cô sẽ làm tốt thôi, sẽ làm sạch sẽ, sẽ không để cho bất kỳ người nào biết…
Chỉ là nơi thu gom rác quá xa, Vân Đào kéo thi thể đi rất lâu, lâu đến mức những lời cô an ủi chính mình đã lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng vẫn chưa tới.
Một cơn gió chợt thổi qua trong con hẻm, lạnh buốt, có chút thấu xương, có chút quen thuộc.
Sau khi gió ngừng, trong hẻm có thêm một người.
Vân Đào cảm thấy mình nhất định đã vô tình thu thập đủ bảy viên ngọc rồng, chẳng hạn như tự mình an ủi tích lũy đến bảy lần, nếu không thì làm sao Sùng Minh lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Đối với cô lúc này, Sùng Minh chính là con rồng.
Những giọt nước mắt mà cô cố gắng kìm nén trong hốc mắt lập tức trào ra khi nhìn thấy Sùng Minh, Vân Đào nhận ra rằng cô thậm chí có thể nhìn thẳng vào Sùng Minh.
Sùng Minh có một đôi mắt với con ngươi và tròng mắt cực kỳ đen, giống như hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ, Vân Đào nhìn vào cũng rất sợ, nhưng giờ phút này cô thà chống lại nỗi sợ hãi này cũng không muốn nhìn đi chỗ khác, cô sợ nhỡ cô nhìn đi chỗ khác thì sẽ không thấy người nữa.
“Lại đây.” Sùng Minh nói.
Vân Đào bị hai chữ này của Sùng Minh đánh thức, vội vàng buông thi thể ra, cúi đầu, bước nhanh về phía hắn.
Cô không còn dũng khí đối mặt với Sùng Minh nữa.
Sùng Minh thấy Vân Đào như con chim cút, khẽ lắc đầu, “Đưa tay cho tôi.”
Vân Đào ngẩn người, ngẩng đầu.
Lần này cô thông minh hơn, không nhìn thẳng vào mắt Sùng Minh nữa, chỉ nhìn phần mũi và phần dưới của hắn, lúc này mới nhận ra Sùng Minh còn rất trẻ, rất đẹp trai.
Lại nói, Sùng Minh chỉ mới hai mươi lăm tuổi, chỉ lớn hơn Vân Đào có bốn tuổi.
Làn da Sùng Minh rất trắng, là loại tái nhợt không khỏe mạnh, Vân Đào thậm chí có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ màu xanh đen dưới làn da nhợt nhạt của Sùng Minh.
Mũi hắn rất thẳng, môi mỏng, theo tướng mạo mà nói thì người môi mỏng thường là người bạc tình, nhưng từ thái độ của Sùng Minh đối với các thành viên trong đội Bạch Sư, hắn thực sự không thể nào tình cảm hơn được nữa.
Thấy Vân Đào thất thần không nhúc nhích, Sùng Minh tiến lên một bước, một tay nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay trái bị trật khớp của Vân Đào, ngón trỏ và ngón giữa sờ lên chỗ bị trật khớp đã bắt đầu sưng đỏ.
Tay của hắn lạnh buốt, giống như những quả cầu tuyết nhét trong áo khi còn bé chơi đùa với đám bạn, lạnh đến thấu xương, khiến người ta phải rùng mình.
Vân Đào đang suy nghĩ miên man, Sùng Minh đột nhiên cầm tay Vân Đào, sau đó nhẹ nhàng dùng sức một cái, xương sai vị trí ngay lập tức trở lại vị trí cũ.
Chờ Vân Đào tỉnh táo lại, Sùng Minh đã thu tay về.
Vân Đào cảm thấy trên tay dường như còn lưu lại nhiệt độ lạnh lẽo của ngón tay Sùng Minh, “Cảm ơn.”
Sùng Minh không lên tiếng trả lời, hắn nhìn về phía thi thể Nhiếp Sở, một làn sương đen dày đặc chợt xuất hiện trên thi thể Nhiếp Sở, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, cho đến khi hoàn toàn bao phủ thi thể và vết máu tươi bị kéo trên mặt đất.
Tất cả chuyện này xảy ra rất nhanh, sương đen nhanh chóng tiêu tán, tan theo sương đen còn có thi thể Nhiếp Sở và vết máu trên mặt đất.
Vấn đề làm khó Vân Đào được Sùng Minh giải quyết dễ dàng.
Sợ làm cho đôi chânVân Đào như nhũn ra, cô phải vịn vào tường mới không ngã ngồi xuống lần nữa.
“Đoàn trưởng, xin lỗi, tôi lại gây rắc rối rồi.”
Gia nhập Bạch Sư mới có hai ba ngày, đã liên tiếp gây ra hai họa lớn, Sùng Minh sẽ không ghét bỏ cô là kẻ gây rối chứ?
“Cô làm tốt lắm.” Sùng Minh bình tĩnh nói, “Loại người này chết không tiếc, người báo thù cho loại người này cũng chết không tiếc.”
Ách, những người muốn báo thù cho loại người này đội nhân vật chính đấy… Trong nguyên tác mạnh như vậy sao?
Khoan đã, Bạch Sư đã đối phó với Hỏa Chủng mấy lần, cho nên… Vân Đào hô hấp cứng lại, “Anh biết anh ta?”
“Trách tôi không ra tay giúp cô sao?”
“Không có.” Vân Đào lắc đầu.
Sùng Minh có tố chất của một người thầy nghiêm khắc, khi bạn gặp khó khăn, hắn sẽ không đưa tay ra giúp bạn mà sẽ đánh bạn từ phía sau, buộc bạn phải tự mình vượt qua, cô đương nhiên sẽ không trách hắn.
“Tôi chỉ thấy mình thật vô dụng, còn nữa, may mắn gặp được anh.”
Nếu Sùng Minh không xuất hiện, vũng máu trên mặt đất kia nên xử lý thế nào, thi thể có thể giấu được bao lâu, có chắc giấu được đến lúc cô đi tìm Kỷ Hàm không? Chắc là không. Nếu dùng lửa thông thường để đốt, liệu người ta còn có thể xác định được thi thể cháy khét đó là ai, chết vì dị năng gì không?
Cô không chắc, mà mỗi cái không chắc chắn đều giống như một quả bom hẹn giờ.
May mà gặp được Sùng Minh.
“Sùng Minh!” Đầu hẻm truyền đến tiếng gọi,” Hôm nay tôi và Vô Dạng không việc gì đến chỗ anh ăn chực một bữa được không?
Vô Dạng? Khúc Vô Dạng á?
Vân Đào nhìn về phía lối vào con hẻm, quả nhiên thấy Khúc Vô Dạng và người đàn ông đi cùng hắn ngày hôm qua đang đi về phía này.
Cô vội vàng đội mũ trùm lên, sau đó đưa lưng về phía hai người, giống như đà điểu ảo tưởng bọn họ không nhận ra mình, cũng không có hứng thú với loại nhân vật nhỏ bé như mình.
Tuy nhiên, mọi chuyện không như cô mong muốn.
Ôn Đông co lại một tấc, một bước từ đầu hẻm nhảy tới trước mặt Vân Đào, vóc dáng hắn cao, khoa trương cúi xuống nhìn Vân Đào dưới mũ trùm đầu, sau khi đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Vân Đào, hắn cười vô cùng vui vẻ, chỉ là trong vui vẻ còn có cả sự hứng thú nhiều hơn.
“Cô gái ngón giữa, thật trùng hợp.”
Vân Đào: “…”
Cô gái ngón giữa? Cái quái gì thế, cô gái ngón giữa?
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 39 ★彡