“Vì sao không được?” Tô Bình Trắc áp sát lại, lộ ra mạnh mẽ và tức giận, “Diệp Hào có thể vì sao tôi lại không thể?”
Vân Đào nên nói thế nào đây, nói Diệp Hào là cô không kiềm chế được, Úy Lý thì là bất đắc dĩ, còn với hắn… Thành thật mà nói Vân Đào có chút sợ.
Hệ thống nói Tô Bình Trắc mắc chứng nghiện tình dục đã ba năm, vẫn luôn dùng dị năng kiềm chế dục vọng của mình, nếu là cô cho hắn phá vỡ… cô không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng Tô Bình Trắc thật sự quá thảm, hơn nữa trong hoàn cảnh đó hắn cũng có thể kiềm chế cơn nghiện tình dục không chạm vào cô, tốt đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Vân Đào cắn môi, rũ mắt, lỗ tai và gò má đỏ lên, “Không phải bây giờ.”
Cơn giận đột ngột dừng lại, niềm vui quét đến, Tô Bình Trắc giật mình, sau đó ôm Vân Đào hôn thật mạnh.
dương v*t dường như đã hoàn toàn buông thả, dị năng ánh sáng của Tô Bình Trắc không thể áp chế được nữa. Nó nóng hổi, cứng rắn, thô to, đụng vào Vân Đào, giống như mạch đập nhảy lên, như muốn nói cho tôi vào, mau cho tôi đi vào.
Không phải bây giờ, không phải bây giờ.
Tô Bình Trắc cầm lấy tay Vân Đào nắm lấy dương v*t, kích hoạt dị năng lần nữa, vừa trấn an vừa áp chế nó.
Hắn tôn trọng Vân Đào, Vân Đào nói không được, vậy hiện giờ không được.
Mi chờ một chút, chờ một chút, không vội, ba năm cũng đã chịu được, không thiếu giây phút này.
Chờ Vân Đào mặt đỏ tới mang tai đi xuống phòng bếp, đã gần nửa giờ sau, dương v*t Tô Bình Trắc có chút không nghe lời, ngay cả dị năng cũng không có biện pháp với nó, cuối cùng vẫn là Tô Bình Trắc bất đắc dĩ thả Vân Đào đi, tự mình về phòng giải quyết.
Đi tới địa bàn của cô, nhìn thấy nồi niêu xoong chảo, trứng thịt rau quả, Vân Đào chống nạnh thở dài một hơi, tối nay tập trung vào đồ cay, nấu mười tám món!
Vân Đào nhanh chóng trở thành con quay bận rộn trong bếp, những người khác muốn giúp đỡ, thực tế họ cũng đã giúp nhưng lại chỉ gây thêm việc. Chỉ có thể nói thiết lập của tác giả trong nguyên tác thật quá đáng, không trang bị chút kỹ năng nấu nướng nào, ngay cả mỗi lần rửa chén cũng có thể làm vỡ một hai cái.
Ôn Đông không biết tới từ lúc nào, dựa vào khung cửa phòng bếp nhìn Vân Đào, vẫn là bộ dáng không xương như cũ.
Ban đầu Vân Đào không để ý đến hắn, sau đó thấy cũng giả vờ như không thấy.
Ôn Đông nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, nhìn Vân Đào như đang chiêm ngưỡng một bức tranh, sau đó hắn bị thu hút bởi tượng gỗ thỏ trên cổ tay Vân Đào.
Vân Đào mặc áo ngắn tay, trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn đeo một sợi dây màu đỏ có hình con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ lắc lư qua lại, linh động đáng yêu giống như chủ nhân.
“Tôi thích thỏ con của cô.” Ôn Đông đột nhiên mở miệng.
Vân Đào nắm lấy thỏ con giữ trong tay, trừng mắt với Ôn Đông: “Thích cũng không cho.”
Con thỏ nhỏ có thể mang đến may mắn cho cô, nó cũng là một biểu tượng, tượng trưng cho việc cô rốt cục tiến về phía trước một bước, làm sao cô có thể cho Ôn Đông được.
Hơn nữa Ôn Đông còn nói thích, vậy càng không thể cho.
“Keo kiệt, tôi cũng không đâu nói mình muốn.” Ôn Đông lại cười, không phải là nụ cười khoa trương tùy ý lúc trước, càng giống như nụ cười chân thành xuất phát từ bên trong.
Hắn liếc qua thức ăn Vân Đào chuẩn bị, ý cười trong mắt càng đậm, “Tôi nhớ mình nói không ăn cay mà nhỉ.”
Vân Đào giả vờ ngạc nhiên, “Hả? Sao tôi nhớ anh nói anh chỉ ăn cay?”
“Hahahaha.” Ôn Đông cuối cùng nhịn không được, “Ừ, được rồi, vậy coi như tôi chỉ ăn cay đi.”
Ôn Đông không hề lừa Vân Đào, sau khi dọn ra mười tám món ăn, hắn ăn vui vẻ nhất. Vân Đào biết mình bị lừa, tên đàn ông thối này chính là cố ý nói mình không ăn cay, xem ra hắn đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô.
Thật thảm hại, quả nhiên vẫn quá đơn thuần.
Tuy nhiên, cô không phải hoàn toàn không có thu hoạch, Khúc Vô Dạng tới cùng Ôn Đông, đoàn trưởng Sùng Minh lần đầu tiên ngồi ăn cùng với mọi người, có thể thấy quan hệ giữa Khúc Vô Dạng và Sùng Minh rất tốt, cho nên, Khúc Vô Dạng chắc sẽ không so đo mối thù kia với mình chứ?
Hơn nữa, nhìn Khúc Vô Việc không giống người có thù tất báo, chẳng lẽ Diệp Hào lừa mình?
Sau khi ăn xong, Khúc Vô Dạng và Ôn Đông không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi. Tảng đá trong lòng Vân Đào cuối cùng cũng rơi xuống, cô thu dọn bát đũa trở về phòng bếp, ngân nga một bài hát rồi từ từ rửa sạch, nghĩ lát nữa sẽ đi tìm Úy Lý học cách điều khiển dị năng.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã nhắc nhở cô, cô phải mau chóng học được cách điều khiển dị năng, hệ thống đã không còn, cô không còn bàn tay vàng giúp cô không chết cho đến khi tuổi thọ về 0, bất kỳ sai lầm nào cũng có thể lấy mạng cô.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện. Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên bắt đầu gào khóc thảm thiết trong đầu cô.
Hệ thống: [ Huhuhu, ký chủ, suýt nữa tôi không gặp được cô nữa rồi, huhuhu.]
Vân Đào suýt nữa bẻ gãy vòi bồn rửa chén, cô nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm sao lại ngắn như vậy!
[ Ký chủ, cô thật vô lương tâm, cô lại muốn bỏ rơi tôi, một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm đâu rồi, tôi ở bên cô lâu như vậy, huhuhu, tôi thật đáng thương!]
“Được rồi, rốt cuộc mi đã đi đâu vậy?” Vân Đào cắt ngang lời hệ thống, thật sợ nó sẽ nói cái gì mà một đôi trời sinh, một đôi cái gì? Một đôi kẻ thù sao?
[ Tên Ôn Đông kia thật đáng sợ, hắn vừa tới gần cô, tôi cũng không dám mạo hiểm, luôn cảm thấy sẽ bị hắn phát hiện, hơn nữa một khi bị hắn phát hiện, tôi có thể sẽ không còn nữa.]
[ Ký chủ à, nếu tôi không còn, cô cũng sẽ không còn.]
Cho Vân Đào mười bộ não, cô cũng sẽ không ngờ tới lại là Ôn Đông, có ý gì? Tình huống gì đây? Ôn Đông có thể sẽ phát hiện ra sự tồn tại của hệ thống, thậm chí có thể uy hiếp hệ thống?
Cô không cảm thấy Ôn Đông có gì đặc biệt.
Ôn Đông có dung mạo bình thường, thuộc loại người nhìn qua sẽ quên, nếu như phải tìm điều gì đó để ghi nhớ thì có lẽ là khóe mắt trái của hắn có một nốt ruồi đỏ.
Đây là một nốt ruồi nước mắt rất đẹp, nhưng chỉ một nốt ruồi nước mắt này cũng không cứu vớt được vẻ ngoài bình thường của hắn.
Hơn nữa, có lẽ là do hắn luôn ngồi đứng như người không xương, sau đó chính là thích cười.
Đe dọa hệ thống? Hoàn toàn nhìn không ra!
“Mi chắc chứ? Không phải số liệu của mi xảy ra vấn đề gì chứ?” Vân Đào giữ thái độ hoài nghi, “Mi là một cái số liệu, làm sao có thể có cảm xúc sợ hãi, mi đừng nói với tao mi còn có giác quan thứ sáu.”
Hệ thống trầm mặc một lát, tựa hồ đang suy nghĩ: [ Hình như là vậy.]
Giọng hệ thống bình tĩnh trở lại: [ Ký chủ à, tôi về cập nhập đổi mới trước, bổ sung một ít tường lửa, chờ gặp lại Ôn Đông, tôi sẽ tra hắn ta.]
“Cút đi.”
Hệ thống: [ Vâng~]
Hệ thống lại im lặng như trước, như thể nó chưa từng tồn tại, nhưng Vân Đào biết nó vẫn còn.
Vân Đào không thể nói được cảm xúc trong lòng mình là gì, tiếc nuối khổ sở có, nhưng dường như không mãnh liệt như vậy, ngược lại, trong thâm tâm cô còn có một tia vui mừng, vui mừng vì hệ thống vẫn còn, vui mừng vì còn có người biết đến cô tới từ đâu, vui mừng vì cô còn có thể vụng trộm châm chọc thế giới tiểu thuyết này với hệ thống.
Quá mâu thuẫn.
Lời edit: Chào cả nhà tui onl rồi đây, do tui bận chút việc nên ko thể up chương kịp thời, gấc xin lỗi cả nhà. Tui đã up chương bù hai hôm trước và chương ngày hôm nay lên rồi, chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 41 ★彡