Mục lục
Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Đào cảm nhận được sự thay đổi của dương v*t trong cơ thể, cô dùng hai tay chống lên vai Diệp Hào, cố gắng nhổm dậy muốn rút dương v*t ra, nhưng Diệp Hào vẫn giữ chặt mông cô, cô căn bản không dùng được chút sức lực nào.

Khóe mắt liếc nhin giá đỡ vòi hoa sen ở bên cạnh, cô đưa tay định nắm lấy, nhưng lại bị Diệp Hào biết được ý định của cô nên quay người lại khiến tay cô không thể nắm được, ngược lại còn mở vòi hoa sen.

Nước hơi nóng “Phụt” một tiếng phun xuống, làm cả hai người ướt nhẹp.

Nước nóng chảy xuống theo cơ thể hai người, tích tụ ở chỗ thân dưới đang gắn kết chặt chẽ, tiểu huyệt và dương v*t vừa mới trải qua cao trào vấn rất nhạy cảm, bị nước nóng kích thích, cả hai cùng run lên, thoải mái rên rỉ ra tiếng.

dương v*t Diệp Hào hoàn toàn cương lớn.

Tiểu huyệt của Vân Đào tham lam mút lấy dương v*t, dùng hành động biểu đạt chính mình còn muốn.

Không, mày không muốn!

Vân Đào khóc không ra nước mắt.

Từ khi xuyên tới bây giờ, cô lo lắng đề phòng chạy ở nơi hoang dã với chiếc bụng đói hơn nửa ngày đường, khó khăn lắm mới mặt dày ké được bát cơm, ăn đến nỗi sống không bằng chết cũng thôi đi, sau khi ăn xong còn vận động một trận làm tình cực hạn.

Lên đỉnh liên tiếp mấy lần đã gần như tiêu hao toàn bộ thể lực của cô, nếu làm thêm lần nữa, cô thật sự sẽ ngất xỉu vì bị Diệp Hào **.

“Diệp Hào, không được, không thể nữa…”

Lời nói của Vân Đào đột ngột dừng lại sau khi thấy rõ vẻ mặt Diệp Hào.

Lúc này, Diệp Hào không giống với dáng vẻ lười biếng ác liệt khi họ lần đầu gặp nhau, cũng không giống với dáng vẻ dịu dàng gợi cảm khi làm tình, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào Vân Đào, giống như thợ săn vui vẻ khi nhìn thấy con mồi nhỏ yếu.

Mùi máu tươi tựa như một loại công tắc nào đó, giải phóng một mặt khác của Diệp Hào.

Đầu lưỡi Hắn một liếm một vòng, toàn bộ máu mới rỉ ra từ vết thương trên môi đều bị cuốn vào trong miệng, máu tươi mùi tươi kích thích ra ham muốn hủy diệt của hắn.

Hắn ấn Vân Đào lên tường, dùng sức mạnh đến mức làm Vân Đào kêu rên đau đớn, dươn vật cương ngạnh, trực tiếp đâm thẳng vào miệng tử cung của Vân Đào.

Tinh dịch của Diệp Hào vẫn bị chặn ở trong tử cung không ra, lúc này lại thêm quy đầu chen vào, mắt thường có thể nhìn thấy một khối phình nhỏ ở bụng dưới của Vân Đào.

“Đào Đào, lần này đến lượt anh.”

Giọng nói của Diệp Hào vẫn dịu dàng như trước, nhưng Vân Đào vẫn nghe ra được mấy phần nguy hiểm khiến sống lưng cô lạnh toát.

Nếu không phải cô biết thiết lập của Diệp Hào có nỗi ám ảnh và khát vọng biến thái với máu tươi, Vân Đào suýt nữa cho rằng Diệp Hào tức giận vì mình cắn hắn.

Là cô quá high.

Cô bị sự dịu dàng của Diệp Hào khi làm tình mê hoặc làm mờ mắt, bị tiếng thở hổn hển say mê của Diệp Hào làm cho đầu óc choáng váng, mới có thể quên mất sự thật Diệp Hào là tên biến thái khát máu.

Vân Đào ơi là Vân Đào, cuồng âm thanh cũng phải có điểm mấu chốt, phải biết chừng mực chứ, tiếng Diệp Hào kêu rên trên giường là thứ mày có thể trầm mê sao, môi Diệp Hào là thứ mày có thể cắn sao?

Lúc này, Vân Đào nghiêm túc nghi ngờ sự dịu dàng của Diệp Hào là giả vờ, tiếng thở dốc cũng là hắn cố ý để cô nghe thấy, phải biết sở dĩ đội Bạch Sư có 6 người còn có một phó đoàn trưởng là vì Diệp Hào rất thông minh, kể từ khi gia nhập đội Bạch Sư, hắn đã lên kế hoạch cho tất cả các trận chiến dù lớn hay nhỏ, hơn nữa chưa từng bại trận nào.

Mày chỉ là một sinh viên đại học chưa từng bị xã hội vùi đập, chỉ sợ trong mắt Diệp Hào là quá ngây thơ.

Diệp Hào như này khác hoàn toàn với Diệp Hào lúc làm tình cùng cô.

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng Diệp Hào đang giả vờ càng lớn, nhưng tại sao vậy?

Còn có hắn nói cái gì, lần này nên đến lượt hắn, đến lượt hắn cái gì?

Sở dĩ biến thái là biến thái, là vì logic của bọn họ khó hiểu và khó đoán đối với người khác.

Đang lúc Vân Đào miên man nghĩ mình lành ít dữ nhiều, chợt cảm thấy môi mình đau nhức.

Diệp Hào cắn cô.

Hả? Chỉ như thế?

Còn không đợi Vân Đào vui mừng cảm thấy mình thoát một kiếp, Diệp Hào vừa mút và nuốt hết máu của Vân Đào vừa nhanh chóng mãnh liệt ** hoa huy*t của cô.

“A! Ha a! Diệp Hào, dừng lại, a!”

Nhanh và mạnh quá, mỗi lần Diệp Hào đều đâm sâu vào tử cung cô, cảm giác đau đớn và khoái cảm khiến Vân Đào liên tục hét lên. 

Không được, cô thật sự không được nữa.

Diệp Hào cũng không tốt hơn Vân Đào là bao.

Đối với hắn máu là chất xúc tác, là thuốc kích thích, nhưng trước kia chỉ nhằm vào giết người, còn hiện giờ là để hắn phát hiện tác dụng của tình ái lớn hơn nữa.

Đây thật sự là một phát hiện khiến người ta vui vẻ.

Hắn chạy theo dục vọng của mình, tùy ý phóng túng, đợi đến khi hắn khôi phục lại bình thường từ dư vị cao trào, mới phát hiện Vân Đào trong lòng mình đã gần như mất ý thức.

Diệp Hào tự mình tắm rửa cho Vân Đào, thay quần áo sạch sẽ, đặt Vân Đào lên giường ngủ của hắn.

Chờ hắn lấy thuốc tránh thai, Vân Đào đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Cái này cũng không làm khó được Diệp Hào, hắn bịp mũi Vân Đào, lại che miệng Vân Đào, chẳng bao lâu sau Vân Đào không thể không tỉnh lại, chỉ là đầu óc vẫn mơ mơ màng màng.

“Đào Đào, uống thuốc thôi. “

“Hả?” Vân Đào hình như nghe thấy ai đang nói Đại Lang uống thuốc thôi.

Chẳng lẽ cô lại xuyên không rồi,  còn xuyên thành Đại Lang?

Thân thể mảnh mai của cô giật mình, chậm rãi mở mắt, thấy Diệp Hào đang cười híp mắt nhìn mình.

“Nên uống thuốc tránh thai thôi.”

Vân Đào thở phào nhẹ nhõm,” Ừ. “

Nàng định ngồi dậy, lại bị Diệp Hào ấn trở về.

“Đừng nhúc nhích, anh đút cho em.”

Diệp Hào đặt viên thuốc lên lưỡi, nắm cằm Vân Đào ép Vân Đào há miệng, sau đó hắn dùng lưỡi mình đưa thuốc vào trong miệng Vân Đào.

“Ư…” Vân Đào không kịp đề phòng, cô giãy dụa muốn nôn, không phải vì Diệp Hào hôn lưỡi, mà vì viên thuốc tránh thai kia quá đắng.

Khó khăn lắm Vân Đào mới nuốt được thuốc nhờ dịch tiết ra từ nụ hôn của hai người.

“Đắng à?” Trong mắt Diệp Hào tràn ngập ý cười thú vị.

“Ừ, rất đắng.” Vân Đào nhăn mặt.

Diệp Hào cười khẽ một tiếng, có thể không đắng sao, hắn cố ý cạo lớp vỏ đường bên ngoài viên thuốc.

“Anh có kẹo đấy, muốn ăn không?”

“Muốn.” Vân Đào thật sự rất mệt, hai mắt nhắm lại suýt nữa lại ngủ thiếp đi.

Diệp Hào bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, lặp lại chiêu cũ.

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 7 ★彡

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK