Vân Đào cả đêm không ngủ.
Đối với người có dị năng, một đêm không ngủ không phải là vấn đề gì to tát, nhưng mấu chốt là Vân Đào cảm thấy chột dạ, nên sáng sớm hôm sau Lam Chu nhìn thấy một Vân Đào bơ phờ với đôi mắt gấu trúc vừa dày vừa nặng.
“Tối qua ngủ không ngon à?”
Vân Đào không dám nhìn Lam Chu, “Ừ.”
“Lần sau tôi sẽ lấy cho cô một cái giường.”
“Không cần!” Vân Đào nghiêm khắc từ chối.
Lam Chu có vẻ bị dọa sợ trước phản ứng quá mức kịch liệt của Vân Đào, giọng nói hắn yếu ớt, “Được rồi.”
Vân Đào cảm thấy tội lỗi của mình càng lớn, hệ thống hiển thị số liệu Lam Chu mới hai mươi tuổi, còn kém cô một tuổi, kết quả mình còn làm người ta như vậy trong mơ, đúng là làm bậy.
Nói đến đây, Lam Chu còn gọi mình là đồ ngốc trong mơ.
Nghĩ tới đây, Vân Đào giật mình, vì cô chợt nhớ ra, hôm qua khi Lam Chu biến thành hình dạng người cá, chính cô nhất thời thất thố quên thở, lúc Lam Chu gõ nhẽ lên mũi của cô cũng gọi cô đồ ngốc.
Cô nhìn Lam Chu luôn nhát gan, cảm thấy nghi ngờ. Nếu hắn thật sự nhát gan, sao hắn dám gọi mình là đồ ngốc được?
Đầu óc Vân Đào choáng váng, sự cảnh giác của cô đối với Lam Chu trong nháy mắt đã đạt đến đỉnh điểm.
Hệ thống lập tức nhận thấy thái độ của Vân Đào đối với Lam Chu đã thay đổi, nó quên mất lời hứa không nói chuyện trong ba ngày, thay Lam Chu bênh vực kẻ yếu, [ Ký chủ, sao cô lại thù địch với cục cưng Lam Chu như vậy? ]
“Bởi vì anh ta gọi tao là đồ ngốc!”
Tay Lam Chu khẽ run khi đang cất sô pha vào trong không gian, gối và chăn mỏng vừa cất được vào cũng suýt nữa rơi ra, cũng may hắn đang quay lưng về phía Vân Đào nên không bị phát hiện có khác thường.
Hệ thống kinh ngạc: [ Không phải chứ ký chủ, cô không phải loại người nhỏ mọn như vậy! Chỉ vì có người ta gọi cô là đồ ngốc, cô liền mang thù? ]
“Nếu là người khác tao đương nhiên sẽ không mang thù, nhưng người ấy lại là Lam Chu. Một Lam Chu từ từ khi cứu xuống vẫn luôn khúm núm, thế mà anh ta lại gọi tao, kẻ thù đã bắt cóc anh ta làm con tin là đồ ngốc, cái này không phải rất kỳ lạ sao?”
[ Đúng là có chút kỳ lạ. ]
“Tao nghi ngờ biểu hiện ngoan ngoãn suốt dọc theo đường của anh ta là giả bộ, anh ta vẫn luôn lừa tao.”
[ Không nghiêm trọng như vậy chứ, hoàn cảnh mà anh ta nói với cô hoàn toàn trùng khớp với dữ liệu trong cơ sở dữ liệu của tôi, v vậy cho dù anh ta thật sự giả vờ thì cũng là tự bảo vệ mình bình thường của kẻ yếu thôi.]
[ Cô cũng không thể để người ta vừa yếu đuối vừa ngốc bạch ngọt* chứ?]
*”ngốc bạch ngọt” là những người đơn thuần, đáng yêu, đôi khi có phần ngốc nghếch và không có tâm cơ.
Vân Đào: “…” Không đến mức đó.
Vân Đào thừa nhận những gì hệ thống nói có lý, “Tao đã thực sự phản ứng thái quá à?”
[ Đâu chỉ thái quá, là quá đáng mới đúng.]
Trong lòng Vân Đào dao động, nhưng vẫn cứng miệng nói, “Hừ, mông mi đều lệch hết rồi, nói không tính. Từ giờ trở đi mi phải theo dõi anh ta cho tao, có bất kỳ điều gì khác thường phải báo tao đầu tiên.
Hệ thống: [ Được được được, nghe theo cô.]
Chỉ vì được ăn một ngụm năng lượng mà mệt chết đi được.
Hai người ăn sáng đơn giản rồi lên đường, Lam Chu vẫn đi phía trước, Vân Đào đi phía sau, bầu không khí giữa hai người rất áp lực, suốt quãng đường đều im lặng, cứ như thể mối quan hệ đã dịu bớt ngày hôm qua nhờ sự biến đổi hình dạng người cá chưa từng tồn tại.
Cứ đi mãi, bước chân của Lam Chu càng lúc càng chậm cho đến khi dừng hẳn.
Lam Chu đứng yên, cúi đầu, hơi thở bi thương và khổ sở tràn ra, bao trùm cả Vân Đào.
“Anh làm sao vậy?” Vân Đào vòng tới trước mặt Lam Chu, vì chênh lệch chiều cao nên dù Lam Chu cúi đầu, cô vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn.
“Anh, anh đừng khóc.” Vân Đào đã thấy trai đẹp khóc bao giờ, cô giơ tay đi lau, thứ rơi vào tay chính là hạt nhỏ tròn tròn, cô nhìn kỹ…
Trời ạ, là ngọc trai!
Hóa ra nước mắt người cá sẽ biến thành hạt ngọc trai không phải truyền thuyết!
Vân Đào nhìn hạt ngọc trai rồi lại Lam Chu, cũng không biết não bị úng nước hay gì lại hỏi, “Anh, cái này, có thể cho tôi không?”
Hệ thống: [???]
Đầu óc của ký chủ nhà mình bị khe cửa kẹp rồi à?
Lam Chu khẽ mở mắt, tựa hồ không ngờ cái miệng 36 độ của Vân Đào lại có thể nói ra lời lạnh lùng như vậy.
“Cô…” Lam Chu giọng nói khô khốc, “Cô muốn thì cứ lấy.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Vân Đào như tỉnh lại từ giấc mơ, nhét ngọc trai vào tay Lam Chu, “Tận mắt nhìn thấy truyền thuyết ở hiện thực, có hơi điên.”
“Thế, tại sao anh lại khóc?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vân Đào có thể hiểu tại sao đàn ông không thể cưỡng lại được khi người đẹp khóc, cô cũng không cưỡng lại được khi Lam Chu khóc.
Làn da của Lam Chu vốn dĩ đã rất trắng, hắn vừa khóc, mắt và khóe mắt hơi đỏ lên, chóp mũi cũng vậy. Một chút màu đỏ mong manh này có thể khơi dậy khát vọng chinh phục và phá hủy của con người.
Đôi mắt xanh của hắn ngấn nước mắt hết lần này tới lần khác, lúc nhìn bạn, ánh sáng trong mắt và nước mắt rưng rưng, kết hợp với ánh mắt tủi thân, đau khổ, buồn bã. Bạn sẽ có cảm giác mình như cầm thú tội ác tày trời.
Muốn mạng.
“Cô ghét tôi.” Lam Chu rũ mắt, giống như đứa trẻ phạm sai lầm, “Do tôi làm gì sai sao?
Vân Đào ngừng hô hấp.
Hệ thống: [ Hệ người cá vốn yếu ớt mẫn cảm, chắc hẳn anh ta đã cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của cô đối với anh ta.]
[ Huhuhu, cục cưng Lam Chu đáng thương.]
“Tôi không ghét anh, tôi đang đề phòng anh.” Vân Đào cũng không quanh co lòng vòng, “Tại sao anh lại giả vờ yếu đuối và nhát gan cho tôi xem?”
Lam Chu kinh ngạc trừng to hai mắt, sau vài hơi thở, hắn thu lại sự đáng thương và tủi thân, cười khổ nói: “Chỉ là thói quen thôi, khi nhìn thấy người mạnh hơn mình, tôi sẽ luôn tỏ ra yếu đuối trước họ. Xin lỗi.”
Vân Đào hiểu tại sao hắn phải thường xuyên tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.
“Anh không cần phải nói xin lỗi, chúng ta vốn dĩ là quan hệ đối địch, tôi chỉ loại bỏ một nửa độc tố trong cơ thể anh, anh giả vờ yếu đuối để đánh lạc hướng tôi, kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.”
Lời này nói đúng trọng tâm, nhưng cũng khiến ranh giới giữa hai người phân chia rõ ràng hơn.
“Nhưng, tôi không muốn làm kẻ thù của cô, chúng ta có thể làm bạn không?”
Vân Đào không trả lời hắn, xoay người đi về phía trước, “Cứ nghĩ làm sao qua sông trước đã.”
“Vân Đào, chờ đã.” Lam Chu đuổi theo, ngăn ở trước người Vân Đào.
Hắn xóa bỏ áp chế dung mạo của mình, tóc ngắn trắng ngay lập tức mọc thành tóc dài, xõa tung ở sau lưng và trước ngực.
Vân Đào nhìn thấy cổ họng nghẹn lại, cô dường như cảm thấy những sợi tóc mát lạnh cuốn lấy di chuyển trên cổ tay, cổ chân và bắp đùi mình.
Lam Chu nhổ vài sợi tóc dài, xâu những hạt ngọc trai rồi nhét vào tay Vân Đào, bện thành vòng tay, rồi đeo vào cổ tay trái Vân Đào.
“Tặng cô.”
Sợi tóc trắng như tuyết xâu những hạt ngọc trai nhỏ bóng loáng, đeo ở trên cổ tay tinh tế, như thể chúng là một.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 70 ★彡