[ Ký chủ, tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi! Ký chủ! ]
Vân Đào đầu đau như búa bổ, giọng nói lo lắng của hệ thống lúc xa lúc gần, khiến đầu óc đau nhức của cô càng thêm choáng váng.
Ngoài âm thanh của hệ thống, cô hình như còn nghe được những âm thanh ồn ào khác. Cô cố gắng phân biệt nhưng không thể nghe rõ, chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy chữ.
“Bộ trưởng… không chỉ bảy loại… mà còn… thuốc áp chế… chờ…”
“Không cần… tiếp tục…”
Vân Đào cảm giác cánh tay của mình bị ai đó nắm lấy, sau đó bên trong đau đớn như bị kim đâm, có thứ gì đó đã tiêm vào trong cơ thể cô, lạnh đến thấu xương, cô nhanh chóng bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại không biết đã qua bao lâu, cái cô gọi là tỉnh, cũng chỉ là lấy lại được một chút ý thức mà thôi.
[ Ký chủ, cô tỉnh rồi sao? ]
“Ừ, hệ thống, tao… làm sao vậy?” Cơ thể dường như không phải của mình nữa, ngay cả mở to mắt và cử động ngón tay, Vân Đào cũng không làm được.
Ký ức gần đây của cô vẫn dừng lại ở chỗ đi vào lối đi để vào thành phố Lý Tưởng, hiện giờ cô đang ở đâu?
Hệ thống: [ Ký chủ, sau khi các cô đi vào lối đi thì bị phun thuốc áp chế dị năng nồng độ cao, sau đó lại bị một dị năng giả hệ không gian dịch chuyển trực tiếp vào nhà lao của bộ an ninh trong thành phố. ]
Cái gì cơ? Mỗi một chữ cô đều nghe hiểu nhưng khi ghép lại với nhau cô lại không hiểu.
“Thuốc áp chế dị năng? Dị năng giả hệ không gian?”
Hệ thống: [ Thuốc áp chế dị năng là do thành phố Lý Tưởng tự nghiên cứu ra dành riêng cho dị năng giả, điều này không có trong nguyên tác. Về phần hệ thống không gian, dù sao thì nó cũng là một hệ thống riêng biệt, mặc dù 99% là loại lưu trữ, nhưng vẫn có một số ít loại chiến đấu như dịch chuyển không gian chính và biến dạng không gian.]
Đầu Vân Đào càng đau hơn.
[ Đây không phải trọng điểm, ký chủ, trọng điểm là cô hiện giờ đang bị nhốt ở trên bàn thí nghiệm, sẽ bị cắt thành miếng như chuột bạch đấy! ]
Thật sự là gấp muốn chết hệ thống!
Vừa nói như vậy, Vân Đào ý thức được mình có thể nghe rõ thanh âm bên ngoài.
“Bộ trưởng, trong cơ thể cô ấy có hơn tám loại dị năng, người phụ nữ này có phải là quái vật không?”
Tám dị năng? Người phụ nữ này? Quái vật? Đang nói cô đấy à?
“Bộ trưởng, tiếp tục không?” Trong giọng nói của người nói tràn đầy bất an, “Đã tiêm tám mũi rồi, nếu tiếp tục tôi sợ cơ thể cô ấy sẽ không chịu nổi.”
“Tiếp tục đi.”
Vân Đào lại cảm thấy cổ tay mình bị nắm lấy, cô biết có thứ gì đó lại sắp được tiêm vào, cô muốn giãy để thoát ra, nhưng cơ thể lại không chịu tuân theo sự điều khiển của cô, chỉ có thể phó mặc cho người kia.
Linh Nhất nhìn người phụ nữ trên bàn lại rơi vào hôn mê một lần nữa, hỏi bộ trưởng Tư Đình đang ngồi nhàn nhã đọc sách, “Bộ trưởng, chúng ta không thể tiếp tục tiêm thuốc nữa.”
Tư Đình ngước mắt lên, đôi mắt vàng kim quét qua Vân Đào, sau đó lật sang một trang rồi đọc tiếp, “Kết quả thế nào?”
“Xác định được có 8 hệ, về phần còn nữ hay không thì phải kiểm tra, trước mắt đã xác định được có dị năng hệ gió, kim, lửa, băng và lôi.”
Tư Đình cười lạnh, “Đây không phải là dị năng của những người khác trong đội sao? Táo bạo một chút, biết đâu dị năng hệ bóng tối, ánh sáng và người cá cửa những người kia cũng có trong cơ thể cô ấy, chắc có thể kiểm tra ra được.”
Ý của ngài là, cô ấy là dị năng hệ sao chép?” Linh Nhất cảm thấy suy đoán của bộ trưởng rất có đạo lý.
“Nhưng dị năng giả ba hệ kia cũng rất kỳ lạ, có thể sở hữu cả dị năng ánh sáng và bóng tối.” Tư Đình dường như nghĩ ra cái gì đó, đóng cuốn sách lại, “Cậu mang dị năng hệ ánh sáng cấp năm tới đây.”
Tô Bình Trắc là người duy nhất không bị tiêm thuốc áp chế dị năng, bởi vì dị năng ánh sáng của hắn chủ yếu là chữa trị, hoàn toàn không có tính sát thương, không cần lãng phí một liều thuốc áp chế trân quý.
Tô Bình Trắc vừa bước vào phòng thí nghiệm liền nhìn thấy Vân Đào đang nằm trên bàn thí nghiệm giống như một xác chết.
Cô gần như khỏa thân, trên đầu, ngực, cánh tay và các bộ phận khác trên cơ thể dán đầy dây điện cực, còn có ống truyền dịch đang truyền chất lỏng màu xanh nhạt không rõ nguồn gốc vào trong cơ thể cô, Tô Bình Trắc nhìn thấy không ngừng phát run.
“Đào Đào!”
Bàn thí nghiệm đã được che lại bởi kính thủy tinh, Tô Bình Trắc bị chặn ở bên ngoài, chỉ có thể dựa vào dao động trên máy điện tâm đồ xác định Vân Đào vẫn còn sống.
“Mấy người đã làm gì cô ấy?”
Tư Đình gác chân phải lên chân trái, hai bàn tay mười ngón đan xen, tùy ý để trên đùi, bộ dáng thản nhiên tự đắc, “Không có gì, chỉ đang nghiên cứu xem trong cơ thể cô ấy có bao nhiêu loại dị năng, và có những loại dị năng nào thôi.”
“Mặc dù quá trình này có chút đau đớn, nhưng kết quả rất tốt.” Tư Đình nói với giọng điệu như đang nói chuyện phiếm, “Hiện giờ chúng tôi đã kiểm tra được cô ấy có ít nhất tám loại dị năng, đã biết năm loại dị năng được lấy trên người các anh, chúng tôi đoán cô ấy là dị năng sao chép.”
Tô Bình Trắc đặt tay lên tấm kính thủy tinh, không nói gì.
Tư Đình không thèm để ý đến thái độ càng ngày càng thù địch và phòng bị của Tô Bình Trắc, tiếp tục nói: “Có rất ít người có dị năng sao chép, cũng không phải không có, nhưng dám sao chép nhiều loại dị năng như vậy mà vẫn sống tốt, hẳn là cũng chỉ có một mình cô ấy.”
Dị năng giả có được một loại dị năng là điều bình thường, có được hai loại là ông trời ban phước, có được ba loại mà vẫn còn sống chính là quái vật. Bởi vì dị năng có tính bài xích, trong cơ thể một người có nhiều hơn ba loại, một khi chúng trở nên hỗn loạn, cả người sẽ nổ tung như một quả bóng bay bị thủng.
“Cậu có thể cho tôi biết cô ấy đã làm như thế nào? Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu cậu có thể cho tôi biết người khác vì sao có thể có cùng lúc dị năng bóng tối và ánh sáng.”
Giọng điệu của Tư Đình quá bình thường, không giống như là uy hiếp, ngược lại giống một yêu cầu nhỏ giữa những người bạn hơn.
“Thay vì mong chờ tôi sẽ nói với anh, hãy mong chờ lợn nái trèo lên cây, cái sau có khi còn dễ đạt được hơn.”
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 102 ★彡