Sau khi rời khỏi khu an toàn số 3, Vân Đào và Tần Hạng Chi cùng đi với nhau thêm một ngày rồi ai đi đường lấy, Tần Hạng Chi muốn đi tụ họp với nhóm nhân vật chính, còn Vân Đào thì đi đường tắt, đi thẳng đến căn cứ thủ đô.
Trước khi rời đội Bạch Sư, cô đã nói với Kỷ Hàm sẽ tụ họp ở căn cứ thủ đô, tất nhiên sẽ có người đợi cô ở căn cứ thủ đô.
Trên đường đi, cô không còn vội vã, lén lút đi một mình nữa. Khi gặp khu an toàn hoặc nơi tụ tập, cô sẽ hỏi thăm tin tức của đội Bạch Sư, không ngờ đã nhanh chóng tìm hiểu được.
“Tôi chưa gặp, nhưng tôi có ấn tượng về hai anh em sinh đôi mà cô nói, chỉ là tôi không chắc lắm. Một trong hai người mặc áo hoodie trùm đầu, không biết trông thế nào, người còn lại thì tóc ngắn, mắt đỏ. Không biết đó có phải là người cô đang tìm không.”
Người chú vừa nói đang cầm điếu thuốc mà Vân Đào đưa cho, rít một hơi rồi nói một câu.
“Chú gặp bọn họ ở đâu? Khi nào? Hay là chú có biết bọn họ đi đâu không?” Trái tim Vân Đào đập thình thịch, không còn nghi ngờ gì nữa, họ chắc chắn là Kỷ Thâm và Kỷ Hàm.
“Đi theo La Võng rồi.” hắn cười hắc hắc một tiếng, nhìn Vân Đào với ánh mắt ý vị thâm trường, ““Hình như bọn họ đang đi tìm một người phụ nữ, chẳng lẽ người bọn họ muốn tìm là cô ư?”
Vân Đào không phủ nhận, “La Võng?”
“Những bọn côn đồ ở nơi này, nếu cô xuất hiện ở đây có nghĩa là bọn họ đã bị lừa.” Ông chú hút nửa điếu thuốc còn lại trong một hơi, sau đó châm một điếu khác.
Vân Đào cảm thấy bất an, “Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi ạ?”
“Chắc phải bảy tám ngày rồi.”
Đó là trước khi chuyện trang trại ngầm dưới lòng đất được làm sáng tỏ. Vào thời điểm đó, đội Bạch Sư chính là miếng thịt thơm ngon có thể đổi lấy vật tư trong mắt dị năng giả.
Vân Đào dùng vật tư đổi lấy địa chỉ căn cứ – một nhà máy đóng hộp, cô vội vàng lái xe đi tới, từ xa đã nhìn thấy làn khói dày đặc cuồn cuộn ở hướng nhà máy.
Cô lái xe đi đến con đường nhỏ số 130 đổ nát, vài phút sau, cô thắng gấp ở ngã tư trước nhà máy đóng hộp, qua cửa sổ, cô nhìn thấy toàn bộ khu vực nhà máy chìm trong biển lửa, thỉnh thoảng vang lên những tiếng nổ ầm ầm.
Vân Đào nhảy xuống xe, giẫm lên gió lao về phía nhà máy, “Hệ thống, định vị vị trí của Kỷ Thâm Kỷ…”
“Chị?”
Cô nghe thấy giọng của Kỷ Thâm.
Tốc độ của Vân Đào quá nhanh, cơ thể cô theo quán tính lao về phía trước, nhưng đầu cô lại nghiêng về phía phát ra âm thanh, chỉ là cô chưa kịp nhìn rõ thì đã bị ai đó ôm vào lòng, mũi cô tràn ngập mùi hương quen thuộc.
Khóe mắt cô ướt đẫm, giọng nói nghẹn ngào, “Kỷ Hàm…”
Kỷ Hàm ôm cô rất chặt, Vân Đào cảm thấy xương cốt mình bị siết đau nhức, nhưng chút đau đớn này chẳng là gì so với cảm giác tội lỗi và đau lòng.
Sau khi rời khỏi Bạch Sư, người cô cảm thấy có lỗi nhất chính là Kỷ Hàm.
Thế giới đảo lộn, Vân Đào bị Kỷ Hàm khiêng lên vai, cô hét lên rồi túm lấy quần áo của Kỷ Hàm, “Kỷ Hàm, em thả chị xuống trước đã!”
Kỷ Hàm ngoảnh mặt làm ngơ, một tay khiêng Vân Đào, thậm chí không hài lòng với sự vùng vẫy của Vân Đào, còn nhéo mông cô một cái.
Vân Đào không biết là bởi vì thành thật hay là bị Kỷ Hàm nhéo giật mình, nhưng cô thật sự không nhúc nhích nữa.
Chỉ trong chốc lát, Kỷ Hàm đã khiêng cô lên xe việt dã, mở cửa sau ném cô lên ghế, sau đó đè lên người cô hôn cô.
“Ư ưm~!”
Nụ hôn của Kỷ Hàm mãnh liệt chưa từng có. Lưỡi nóng hổi của cậu khuấy đảo thô lỗ trong miệng cô, cô không chịu đựng mà rút lui liên tục. Hai tay chống lên vai Kỷ Hàm, cố đẩy cậu ra, nhưng khi đối diện với hốc mắt ửng đỏ của Kỷ Hàm, cô không thể dùng sức được nữa.
Lúc đó cô rời đi đã khiến Kỷ Hàm tổn thương sâu sắc hơn cô tưởng.
Vân Đào không chống cự nữa, thả lỏng cơ thể đáp lại nụ hôn của Kỷ Hàm. Sự yếu đuối của cô cũng không làm dịu đi cơn tức giận của Kỷ Hàm.
Quần bị xé, hai chân bị ép phải tách ra, dương v*t cứng rắn nóng bỏng để vào hoa huy*t cô. Vân Đào không hề trốn tránh, chủ động điều chỉnh tư thế thuận tiện cho Kỷ Hàm đi vào.
Kỷ Hàm một tay ôm eo Vân Đào, đẩy về phía trước, dương v*t cương đến phát đau chậm rãi tiến vào hoa huy*t, cảm giác được bao bọc chặt chẽ khiến cả người cậu tê dại, nụ hôn kịch liệt cũng tạm thời dừng lại, mãi đến khi bị tiếng rên rỉ của Vân Đào đánh thức.
“Ưm~ư~”
Sau khi tiến vào trong, cậu di chuyển không chút kiêng dè, Vân Đào giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên sóng biển, nhấp nho theo chuyển động của Kỷ Hàm.
Kỷ Thâm ngồi ở ghế lái, cậu liếc nhìn qua gương chiếu hậu, khởi động xe, quay lại hướng Vân Đào đã đi.
Ghế sau xe thật sự không phải nơi tốt để làm tình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kỷ Hàm ôm lấy Vân Đào, chuyển vị trí ngồi vào giữa, sau đó đặt Vân Đào lên chân rồi đưa dương v*t vào sâu bên trong một lần nữa.
“Haa…” Vân Đào sảng khoái đến nỗi ngửa đầu ra sau, lộ ra cần cổ trắng nõn yếu ớt.
Kỷ Hàm cắn mạnh lên đó, mùi máu tanh ngọt nhanh chóng tràn đầy trong khoang miệng.
“Hít~đau…” Chỉ là rách da một chút, căn bản không tính là đau, Vân Đào cố tình đau đến mức hít khí lạnh.
Kỷ Hàm vội vàng nhả ra, ánh mắt có chút hoảng hốt, nhưng trong nháy mắt lại bị lửa giận và ẩn giấu ủy khuất bao trùm, “Như vậy đã đau rồi sao? Nếu chị lại chạy trốn, em sẽ ăn chị từng miếng một!”
Cả đời này cậu sẽ không bao giờ muốn nhớ lại bóng lưng Vân Đào khi cô bỏ lại cậu. Cậu hận, sao Vân Đào có thể tàn nhẫn với cậu như vậy chứ. Chẳng lẽ cô không có trái tim sao?
Nhưng khi nhìn thấy Vân Đào lao về phía đám cháy vừa nãy, cậu không thể hận được nữa.
Không hận, nhưng không có nghĩa là không tức giận. Cậu sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Dùng sức trên tay, quần áo của Vân Đào bị kéo xuống, lộ ra đầu vai mượt mà bóng loáng, Kỷ Hàm cắn lên, vẫn dùng sức như cũ, máu nhanh chóng chảy ra.
“Hít… ” Lần này Vân Đào thật sự đau.
Vân Đào hai tay chống lên lưng ghế, chịu đựng bị Kỷ Hàm cắn và đâm, tiếng rên rỉ liên miên không ngừng, “Haa~ ưm~Kỷ… Hàm, nhẹ~ ưm~ nhẹ một chút~ a~”
Vân Đào yếu đến mức dần mất đi sức lực chống đỡ cơ thể. Toàn bộ quần áo trên người cô đã bị lột sạch từ lâu, Kỷ Hàm vừa gặm vừa mút từ vai đến trước ngực cô, để lại một vết đỏ.
Chú chó con của cô biến thành chú chó sói nhỏ.
Xe dừng sâu trong vùng hoang vu vắng vẻ, cửa sau vừa mở ra, Kỷ Thâm đã lên ghế sau, ôm lấy cổ Vân Đào, buộc cô phải nghiêng đầu sang, sau đó hôn cô dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Đào.
Kỷ Thâm hôn không dịu dàng bao nhiêu so với Kỷ Hàm, Vân Đào thường xuyên không thở được, hoa huy*t truyền đến khoái cảm cộng thêm thiếu oxy, Vân Đào không chỉ mất đi ý thức trong thời gian ngắn.
“Còn chạy không?” Kỷ Hàm ừa hỏi cô vừa mút đầu v* Vân Đào.
Vân Đào bị Kỷ Thâm bịt miệng, hoàn toàn không có cách nào trả lời cậu, cô không trả lời, Kỷ Hàm càng mút đầu v* cô mạnh hơn, dương v*t đẩy thẳng vào tử cung, kích thích đầu óc cô từng đợt choáng váng.
Hai anh em họ nhất định là cố ý! Nhưng cô cảm thấy áy náy và chột dạ, nên không dám phóng điện kích thích Kỷ Hàm, thậm chí không kẹp cậu, cô thành thật thuận theo hai anh em họ vật lộn, hết cơn cao trào này lại đến cơn cao trào khác, phải đến khi Kỷ Hàm bắn tinh dịch nóng hổi vào cô, cô mới có được nghỉ ngơi một lát.
Phải, chỉ là nghỉ ngơi một lát thôi.
Kỷ Thâm đỡ lấy Vân Đào từ trong lòng Kỷ Hàm, cậu ôm cô từ phía sau, cắn vào gáy Vân Đào, dương v*t đã sớm không nhịn được mượn d*m thủy làm dầu bôi trơn chen vào hoa huy*t Vân Đào.
Đúng là anh em sinh đôi, tức giận sẽ thích cắn người.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 121 ★彡