“Sao vậy, Đào Đào?” Diệp Hào ngồi bên cạnh cô là người đầu tiên phát hiện cảm xúc bất thường của Vân Đào.
Vân Đào chỉnh đốn lại cảm xúc, “Em lo cho đoàn trưởng thôi, không phải dị năng giả đó nói có mấy con Zombie cấp cao ở huyện Định sao?”
Diệp Hào cầm tay Vân Đào, kết quả tay lại rất lạnh, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được tay cô hơi run, hắn kinh ngạc nhìn Vân Đào, “Nếu như không nắm chắc, đoàn trưởng sẽ quay về tụ họp với chúng ta rồi cùng nhau đi, em đừng lo.”
“Đúng rồi Vân Đào, đoàn trưởng làm việc rất cẩn thận, là điều khiến người khác yên tâm nhất.”
Có lẽ ngay cả bản thân Vân Đào cũng không nhận ra, từ sau khi Lam Chu rời đi, cô luôn lo được lo mất, bất kỳ người nào trong đội rời khỏi tầm mắt của cô hơn nửa tiếng mà cô không hề hay biết, cô sẽ rất sợ hãi và đi hoảng loạn đi xung quanh tìm người, cho đến khi nhìn thấy người ấy đang sống sờ sờ đứng trước mặt cô mới thôi.
Vì thế bọn họ ăn ý thỉnh thoảng sẽ lắc lư một vọng trước mặt Vân Đào, để tạo một chút cảm giác tồn tại.
Hiện giờ thấy trạng thái này của Vân Đào, bọn họ tự nhiên nghĩ rằng Vân Đào chỉ đang lo lắng cho Sùng Minh.
Vân Đào cố gắng bình tĩnh lại trước sự an ủi của họ, cô muốn cười nói cho bọn họ biết cô không sao, nhưng làm thế nào cũng không kéo nổi khóe miệng. Lần đầu tiên cô phát hiện ngay cả việc giả vờ cười cũng khó đến vậy.
Sùng Minh ra ngoài, đoàn xe đương nhiên phải chờ tại chỗ, bởi vì sự việc xảy ra đột ngột nên tất cả mọi người không có việc gì làm, hầu như mọi người đều ở lại nơi cắm trại mà không ra ngoài.
Vân Đào sợ bị lộ, không dám tiếp xúc quá nhiều với họ, cô trốn trong xe đọc công thức để học các món ăn mới, đồng thời để hệ thống giám sát vị trí của mọi người. Khó khăn lắm mới nắm bắt được cơ hội trốn khỏi nơi cắm trại, cô thậm chí còn không có thời gian để nhìn thêm, đâm đầu lao vào khu rừng cách nơi cắm trại không xa.
“Vân Đào? Sao chị cũng tới đây?” Thanh âm của Kỷ Hàm đột ngột vang vào, Vân Đào hoảng sợ suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Hệ thống nói Kỷ Hàm đã rời khỏi nơi cắm trại, không ngờ cậu lại vào trong núi.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Vân Đào không đáp mà hỏi ngược lại, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Kỷ Hàm lắc lắc quả lê vàng óng trong tay, “Em tìm được một rừng cây ăn quả trên núi, mặc dù bị bỏ hoang nhiều năm, mọc rất nhiều cỏ, lê không ra quả nhiều nhưng lại rất to và ngọt.”
Hắn hai ba bước chạy đến trước mặt Vân Đào, “Em đang định xuống núi dẫn chị tới đây, chị có không gian, chúng ta có thể cùng nhau hái hết những quả lê này.”
Kỷ Hàm cẩn thận lau lê, để đến bên môi Vân Đào, “Ăn thử đi?”
Ánh mắt Kỷ Hàm lấp lánh, tràn đầy vui sướng chia sẻ niềm vui với người mình thích.
Mũi Vân Đào chua xót, cô cố kìm nén há mồm cắn một miếng, “Ừ, thật sự rất ngọt.”
“Đúng không~” Kỷ Hàm nhướng mày cười, cắn một miếng thật to ở chỗ Vân Đào vừa cắn, ” Hình như càng ngọt.”
Kỷ Hàm nắm tay Vân Đào, mười ngón tay đan vào nhau, mang theo cô đi lên núi, “Cây lê rất nhiều, chúng ta phải hành động nhanh một chút, có lẽ có thể hái hết trước khi đoàn trưởng trở về, không chừng còn kịp nấu một nồi tuyết lê chưng đường phèn. Trước tận thế, mỗi năm mẹ em đều sẽ nấu tuyết lê chưng đường phèn để uống, nghe nói có tác dụng bổ phổi và dạ dày, nhiều lê như vậy, đủ cho chúng ta uống một thời gian dài…”
Vân Đào nhìn sườn mặt Kỷ Hàm, ngoan ngoãn để cậu dắt đi.
Cậu không ngừng cười, lông mày giãn ra, khóe môi nhếch lên, giọng điệu nhẹ nhàng, chứng tỏ tâm tình đang rất tốt.
“Đúng rồi, em vẫn không biết chị có biết nấu tuyết lê chưng đường phèn hay không, nhưng chị rất khéo tay, chắc chắn…” Kỷ Hàm đang nói khi quay đầu sang liền im bặt, “Sao chị lại khóc?”
Vân Đào chạm vào mặt, lúc này mới phát hiện mặt mình đầy nước mắt. Cô còn chưa nghĩ ra lời nói dối nào thì đã bị Kỷ Hàm ôm vào lòng.
“Chị vẫn đang lo lắng cho đoàn trưởng sao?” Kỷ Hàm ảo não vừa rồi không nên nhắc tới Sùng Minh, nhìn đi, lại khiến Vân Đào lo lắng rồi.
“Lén lút nói cho chị biết.” Kỷ Hàm hạ giọng, giống như đang thì thầm, “Mấy người bọn em đã thỏa thuận sau lưng chị rồi, bất luận thế nào cũng sẽ đặt tính mạng bản thân lên hàng đầu, không để bản thân xảy ra chuyện, cũng sẽ không rời khỏi chị, ai cũng sẽ không.”
Cơ thể Vân Đào khẽ run, cô ôm lấy eo Kỷ Hàm, rất mạnh, một lát sau cô buông cậu ra, lui về phía sau một bước ngẩng đầu nhìn cậu cười cười, “Kỷ Hàm, cám ơn cậu đã nói cho tôi biết.”
“Vân Đào…” Nhịp tim của Kỷ Hàm bỗng đập nhanh, cậu không hiểu, Vân Đào rõ ràng đang cười, nhưng tại sao nước mắt càng ngày càng rơi nhiều.
Cậu đưa tay muốn ôm Vân Đào vào lòng một lần nữa, nhưng tay chưa duỗi đến giữa không trung thì không thể nhúc nhích được, cậu ngạc nhiên khi thấy hai chân của mình đã bị dị năng hệ kim của Vân Đào trói lại, hơn nữa chỉ chỉ trong một hơi thở, hai tay cậu cũng bị trói lại.
Cậu không thể di chuyển được nữa.
Cấp bậc dị năng của cậu không bằng Vân Đào, cậu giãy không thoát.
“Vân Đào, chị đang làm cái gì vậy?” Trong lòng Kỷ Hàm hốt hoảng, cậu có dự cảm xấu, rất xấu.
“Tôi phải đi rồi, Kỷ Hàm.”
“Chị nói cái gì? Chị muốn rời đi? Chị muốn đi đâu?” Kỷ Hàm vặn vẹo giãy dụa, nhưng kim loại cắm chặt vào lòng đất, đừng nói giãy ra, ngay cả cử động cậu cũng không làm được.
Vân Đào muốn trấn an Kỷ Hàm, cố gắng lắm mới nặn ra một nụ cười nhìn có vẻ thoải mái, “Mọi người không cần tìm tôi, tôi sẽ… tôi sẽ đến căn cứ thủ đô tụ họp với mọi người.”
Vân Đào không chắc liệu mình có thể sống sót khỏi tay Thiên Đạo nếu mình không có sự bảo vệ của Bạch Sư hay không, nhưng giờ phút này cô thật sự không muốn nói thật.
Kỷ Hàm gấp đến nỗi đỏ bừng mắt, cậu rất hiểu tính cách Vân Đào, nhìn thì có vẻ mềm lòng, nhưng một khi quyết định thì không ai có thể kéo trở lại, “Nếu chị thật sự muốn đi thì hãy mang em đi cùng, đi nơi nào cũng được, đừng bỏ lại em có được hay không?”
Vân Đào lắc đầu, “Chưa tới nửa tiếng nữa, đám Diệp Hào sẽ đến đây, đến lúc đó Úy Lý sẽ cởi cho cậu.”
“Vân Đào, không muốn! Em không muốn!” Kỷ Hàm lắc đầu, trong ánh mắt, trong giọng nói đều là cầu xin, “Em không muốn chị rời đi! Vân Đào, chị thả em ra! Thả em ra!”
Cậu dùng sức giãy dụa, da thịt mài vào mép kim loại đến chảy máu.
Vân Đào ngăn cản cậu ngừng giãy dụa, làm tổn thương chính mình, cô bước tói nâng mặt Kỷ Hàm lên, kiễng mũi chân hôn cậu một cái, “Tạm biệt, Kỷ Hàm.”
Ở lại thêm một giây, sẽ càng ít khả năng rời đi.
“Vân…ư!” Miệng Kỷ Hàm bị đóng băng, toàn thân đều bị đóng băng, hiện giờ ngay cả lên tiếng giữ cô lại cậu cũng không làm được.
Vân Đào, chị thật tàn nhẫn.
Vân Đào không dám nhìn vào đôi mắt Kỷ Hàm, cô nhìn về nơi cắm trại, đáng tiếc bị cây che khuất tầm mắt, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tạm biệt.
Trong xe nơi đội Bạch Sư cắm trại, Kỷ Thâm ôm ngực thở dốc dồn dập: Kỷ Hàm đã xảy ra chuyện gì ư? Tại sao trái tim lại đau từng cơn như thế này?
Cậu lao ra khỏi chiếc xe, động tĩnh rất lớn làm kinh động cả những người khác.
Tô Bình Trắc đang ngồi ở dưới tán cây dùng dị năng hệ mộc mới của mình để làm hạt giống hoa dại nở ra, thấy hành động bất thường của Kỷ Thâm, nhíu mày, “Sao thế?”
Úy Lý cũng từ trong xe đi ra, Diệp Hào và Khúc Vô Dạng đứng cách đó không xa cũng nhìn sang.
Ngực đau đớn kịch liệt khiến Kỷ Thâm gần như không thể đứng thẳng.
Ở đâu? Kỷ Hàm ở đâu?
Cơn đau dữ dội đã ảnh hưởng đến cảm ứng của cậu, là ở nơi đó sao?
Kỷ Thâm nhìn về phía khu rừng cách đó không xa, như để đáp lại cậu, một ngọn lửa đột nhiên bùng lên trên bầu trời trong rừng, một tiếng rồng gầm thê lương xé rách không trung chọc thủng vào màng nhĩ, sau đó cậu nhìn thấy một con rồng lửa khổng lồ bay lên trời.
Là Kỷ Hàm.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 113 ★彡