Nhanh hơn? Hắn đương nhiên có thể nhanh hơn nữa!
Úy Lý kéo Vân Đào lên, ấn người xuống bàn trà. Trên bàn chất đầy súng, đủ loại súng.
Xúc cảm lạnh như băng khiến cơ thể nóng bỏng của Vân Đào cảm thấy cực kỳ thoải mái, cô áp gò má nóng lên nòng súng bắn tỉa Úy Lý vừa mới lắp ráp xong, như có như không cọ tới cọ lui, làm cho các phần trên má đều tiếp xúc với nòng súng.
Thật thoải mái~
Làn da trắng hồng với nòng súng đen lạnh như băng, người phụ nữ quyến rũ thơm mềm và sát khí lạnh lẽo, cả hai thái cực đều là thứ Úy Lý yêu thích.
Úy Lý chưa bao giờ hạnh phúc như bây giờ, hắn muốn ** Vân Đào, ** Vân Đào thật mạnh, ** đến thiên hoang địa lão*.
* Thiên hoang địa lão天荒地老: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng, cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.
Hắn mở cặp mông tròn trịa của Vân Đào ra, quy đầu tìm được hoa huy*t Vân Đào, thắt lưng ưỡn thẳng, trực tiếp đâm vào hoa tâm.
“Ư a~” Vân Đào không kịp đề phòng, “Ưm~ căng quá~” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chẳng mấy chốc Vân Đào liền mặc kệ có căng hay không, Úy Lý giữ mông cô bắt đầu ** cô một cách bừa bãi.
“A~ha a~ha a~”
Tốc độ Úy Lý rất nhanh, cũng rất mạnh, trứng dái va vào mông phát ra tiếng vang bạch bạch có tiết tấu, mỗi lần hắn ** đều sẽ làm cho Vân Đào không nhịn được rên rỉ, ở giữa chính là tiếng nước phốc phốc do dương v*t và hoa huy*t ma sát với d*m thủy tiết ra, hòa vào cùng với tiếng thở dốc thô nặng của Úy Lý.
Mông Vân Đào nhanh chóng đỏ bừng do va chạm, Úy Lý xoay Vân Đào lại, để cô nằm ngửa trên bàn, sau đó lần nữa đâm vào hoa huy*t tiếp tục ** cô.
Ý thức Vân Đào còn lại không nhiều lắm, hai mắt cô gần như nhắm nghiền hoàn toàn, hai má đỏ bừng, miệng chảy ra chất lỏng, tiếng rên rỉ vụn vặt tràn ra từ trong miệng nhỏ.
Bộ ngực tròn trịa nảy lên theo động tác của Úy Lý, giống như thạch hoa quả, Úy Lý cúi người xuống ngậm một bên, dùng sức mút.
“A~ ưm hừ~” đầu óc Vân Đào trống rỗng, cơ thể cô run lên đạt tới cao trào, ý thức theo cao trào hoàn toàn trở về số 0.
Khi Vân Đào tỉnh táo lại đã là bốn năm giờ sáng, cô bị đánh thức.
Cô không nhớ đêm qua mình đã làm tình với Úy Lý bao nhiêu lần, cô chỉ nhớ lần đầu ở trên sô pha, sau đó là trên bàn, sau đó lại lên giường, cuối cùng Úy Lý ôm cô vào phòng tắm tắm rửa lại làm một lần nữa.
A, thể lực của dị năng giả cao cấp thật sự làm cho người ta không thể chống đỡ nổi.
Nói đến đây, Vân Đào không biết tại sao mình lại tỉnh vào lúc rạng sáng, tối hôm qua cô quá mệt, mệt đến mức đầu vừa dính gối đã chìm vào giấc ngủ sâu, cô chắc chắn mình không nằm mơ nên không có cái gì mà bị dọa tỉnh.
Nhưng tim cô quả thật đập rât nhanh và dữ dội.
Úy Lý ngủ ở bên cạnh đứng dậy bật đèn, lo lắng nhìn Vân Đào, “Làm sao vậy?”
“Không biết.” Vân Đào che ngực, “Em chỉ hoảng hốt thôi, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra.”
Vân Đào vừa dứt lời, một tiếng nổ vang từ ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến, Vân Đào nghe được rất rõ, là tiếng nổ mạnh.
Úy Lý nhanh nhẹn xoay người xuống giường, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, sắc mặt hắn nhanh chóng trầm xuống, “Khu biệt thự xảy ra chuyện rồi.”
Trong lòng Vân Đào lộp bộp một tiếng.
Khu biệt thự tương đương với trang trại ngầm.
Ngày đấu giá vẫn chưa tới, trang trại dưới lòng đất đã xảy ra chuyện, có phải là hậu quả mình tiết lộ việc nuôi nhốt zombie cho nữ chính Vân Sanh không?
“Hệ thống? Hệ thống?”
Hệ thống không trả lời, xem ra cập nhật thăng cấp vẫn chưa xong.
Cô vừa giật mình, Úy Lý đã mặc xong quần áo: “Đào Đào, anh đi xem một chút, Vô Dạng và Ôn Đông còn ở khu biệt thự.”
“Em cũng muốn đi!” Vân Đào vội vàng tìm quần áo mặc lên người.
Úy Lý không từ chối, khu biệt thự xảy ra chuyện, mấy người đội Bạch Sư bọn họ đều phải đi, thay vì để Vân Đào ở khách sạn, không bằng mang theo bên người sẽ an toàn hơn.
Hai người ra khỏi phòng liền gặp Diệp Hào, hắn nhìn hai người một cái, nói với Úy Lý, “Đoàn trưởng đi trước rồi, tôi dẫn theo Đào Đào, bọn A Trắc đang chờ anh ở dưới tầng.”
Úy Lý gật đầu không nhiều lời, nhanh chóng xuống lầu, đảo mắt đã không thấy đâu.
Diệp Hào tiến lên ôm Vân Đào vào trong lòng, hôn cô, “Đào Đào, ôm chặt anh.”
Vân Đào không hiểu, nhưng vẫn ôm chặt Diệp Hào, trong hơi thở đều là mùi bạc hà mát lạnh trên người Diệp Hào.
Dưới chân đột nhiên bay lên không trung, Vân Đào kinh ngạc hô lên một tiếng, ôm chặt hơn, cô ngẩng đầu từ trong lòng Diệp Hào ra nhìn mới biết mình được Diệp Hào ôm từ cửa sổ hành lang bay ra ngoài.
Đúng, chính là bay.
Diệp Hào mang theo cô đạp gió bay lên giữa không trung, bay về phía khu biệt thự với tốc độ rất nhanh, cô mở to mắt nhìn những ngôi nhà thu nhỏ đang lùi dần dưới chân mình, nhìn mọi người cũng bị đánh thức đang đi tới đi lui như kiến.
“Sợ không?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vân Đào ngẩng mặt lên, thấy Diệp Hào nhướng mày cười, tóc đuôi ngựa buộc cao được gió thổi bay lên, rất giống thiếu niên lang hăng hái thời cổ đại.
“Không sợ.” Vân Đào đương nhiên không sợ, có Diệp Hào ở đây, làm sao có thể sợ.
Ý cười trên mặt Diệp Hào càng đậm, hắn từ từ buông Vân Đào ra, cầm tay cô cảm nhận gió thổi qua đầu ngón tay, “Đào Đào, em cũng thức tỉnh dị năng hệ gió, mau cảm nhận nó.”
“Ừm.” Vân Đào ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chỉ tiếc cảm thụ một chặng đường dài mà không có thu hoạch gì.
Khi Vân Đào đến khu biệt thự, còn tưởng mình đi nhầm chỗ. Toàn bộ khu biệt thự, với tổng cộng 24 căn biệt thự, đều đã bị san bằng.
Khúc Vô Dạng đứng ở giữa đất bằng, thân trên trần trụi, mắt thường có thể nhìn thấy ánh sáng điện nhấp nháy trên da hắn, nhìn từ xa xa giống như một quả pháo hoa chói mắt.
Vân Đào dường như nghe thấy tiếng điện giật tí tách vang lên.
Khúc Vô Dạng là dị năng giả hệ lôi.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 44 ★彡