Mục lục
Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Himee

Vân Đào vốn không có ý định đi ngủ, nhưng chiếc ghế sofa mà Lam Chu lấy ra quả thực rất mềm mại và thoải mái, khiến cô mơ màng muốn ngủ, cuối cùng thật sự không thể chịu đựng được nữa nên phải nhờ hệ thống trông chừng giúp cô, nếu có chuyện gì bất thường thì đánh thức cô.

Có lẽ trong tiềm thức cô cảnh giác với hoàn cảnh hiện tại nên ngủ không sâu, khi trên mặt có một vật mềm mại thoải mái chạm vào, cô theo bản năng cọ cọ.

“Đào Đào.”

Vân Đào nghe thấy một giọng nói đang gọi cô, gọi liên tiếp mấy tiếng, cô cố gắng mở mắt, đối diện với ánh mắt xanh trong veo của Lam Chu.

Cô không cử động, không chớp mắt, không thở.

Mặt Lam Chu có chút bất đắc dĩ, lại gõ nhẹ lên chóp mũi cô, “Đồ ngốc, không phải đã nói với cô phải thở rồi sao.”

Vân Đào hít sâu một hơi mới cảm thấy sống lại, phát hiện Lam Chu trong hình dạng người cá không biết từ lúc nào đã trèo lên ghế sofa của cô, đè trên người cô, đuôi cá duyên dáng ở giữa hai chân cô, dính chặt không kẽ hở vào phần thân dưới của cô.

“Anh đang làm cái gì đấy?!” hai tay Vân Đào chống lên sofa lùi lại phía sau, nhưng ghế sofa quá mềm, cô căn bản không dùng được sức.

“Tôi muốn, không phải là cô cũng muốn sao?” Lam Chu làm gì còn bộ dáng cẩn thận từng li từng tí như lúc làm con tin nữa, hắn mỉm cười tiến lại gần, gần đến mức Vân Đào có thể cảm nhận được hơi thở của hắn trên chóp mũi mình.

“Có ý gì?”

Lam Chu vuốt ve hai má Vân Đào, ngón tay trắng nõn như ngọc trượt dọc theo môi Vân Đào, “Tôi đang ở trong giấc mơ của cô, giấc mơ của cô tất nhiên do cô kiểm soát.”

Trong mơ? Làm sao có thể! Cũng không phải cô chưa từng mơ, làm sao  một giấc mơ lại có thể chân thực như vậy!

Hơi thở của hắn, mùi của hắn, xúc cảm trên đầu ngón tay hắn đều chân thật đến mức khiến cô không ngừng run rẩy, anh còn dám nói đây là một giấc mơ?

“Hệ thống, hệ thống, mi cút ra đây cho tao!” Vân Đào thực sự tức giận, cô nghi ngờ là hệ thống cố ý, trơ mắt nhìn để Lam Chu bò lên.

Hệ thống im lặng.

Hệ thống giả chết, cô chỉ có thể nghiêm khắc nói với Lam Chu, “Anh đi xuống cho tôi!”

Lam Chu giống như nghe không rõ, không những không đi xuống, ngược lại tiến tới hôn cô.

Vân Đào bị Lam Chu hôn lên linh hồn.

Nếu con người được cấu thành từ thể xác và linh hồn, khoái cảm lại được chia thành từng tầng thể xác và linh hồn, vậy khoái cảm được sinh ra từ thể xác, và khi đạt đến cực điểm, nó sẽ dâng lên đến tận linh hồn.

Nụ hôn của Lam Chu hôn dường như xuyên thẳng thể xác đi thẳng vào linh hồn, rõ ràng hắn chỉ môi chạm môi mà thôi, tại sao lại có thể mang đến cho cô một trải nghiệm khác biệt như vậy.

Chẳng lẽ đây thật sự là một giấc mơ sao?

Hàm dưới bị nắm chặt, Lam Chu cũng không có dùng nhiều lực, nhưng miệng Vân Đào lại bất giác mở ra, một chiếc lưỡi hơi lạnh luồn vào trong khoang miệng cô, chạm vào đầu lưỡi của cô.

“A~ưm!” Vân Đào không nhịn được rên rỉ, mê hoặc và nhẹ nhàng.

Lam Chu không cần bất kỳ kỹ xảo gì, chỉ cần chạm vào đầu lưỡi cô, khoái cảm tấn công vào ý thức cô như dời núi lấp biển.

Cô chưa bao giờ cảm thấy ý chí của mình yếu ớt như vậy, Lam Chu chỉ lướt qua đầu lưỡi cô, ý thức của cô bị chia thành từng mảnh, lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ hồ.

Không được, cứ tiếp tục như vậy cô sẽ phát điên mất.

Vân Đào chống lên đầu vai Lam Chu đẩy hắn ra, vừa mới dùng sức đẩy một chút, hai sợi tóc dài trắng quấn quanh cổ tay cô như thể chúng có sự sống, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, trói lại.

“Anh… ư ưm ~” Vân Đào muốn nói chuyện nhưng Lam Chu lại không cho cô cơ hội, chỉ cần cô mở miệng một chút, hắn sẽ hôn sâu hơn.

Cô thậm chí còn thử dùng dị năng để tấn công Lam Chu, đáng tiếc dị năng hoàn toàn không sử dụng được, dường như cô đã trở lại thành một người bình thường.

Chẳng lẽ thật sự đang ở trong giấc mơ? Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người bình thường Vân Đào nhanh chóng bị đánh bại, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn mát lạnh được bao bọc bởi hơi thở hải dương.

Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi Vân Đào ý loạn tình mê đến mức không thể kiềm chế được, Lam Chu mới kết thúc nụ hôn này. Hắn nhìn Vân Đào vẫn đang đắm chìm trong dục vọng, ý cười trên mặt càng đậm.

Hắn vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của Vân Đào, bàn tay thon dài xinh đẹp vuốt ve má, cằm, xương quai xanh, sau đó tiến tới trước bộ ngực tròn trịa, nhẹ nhàng nắm lấy, xúc cảm no đủ mềm mại khiến hắn không nhịn được thấp giọng thở dốc.

Hắn không do dự, cúi đầu xuống mút đầu v* còn lại, liếm nó như trẻ con liếm viên kẹo quý giá.

“A~ha a~đừng~” Vân Đào ngẩng người cúi đầu, nhìn thấy Lam Chu mặc áo choàng trắng đè trên người mình, vừa liếm mút đầu v* vừa xoa bóp bên còn lại của mình, mà bản thân cô đã trần như nhộng.

Cô bị lột sạch lúc nào vậy?

Đây thực sự là một giấc mơ phải không?

Chết tiệt, tại sao lại là mộng xuân chứ? Sức ảnh hưởng từ nhan sắc của Lam Chu đã đáng sợ như vậy rồi sao?

Này, khoan đã, nếu đang ở trong giấc mơ của mình, do mình kiểm soát, chẳng phải mình có thể tự mình khống chế, kết thúc chuyện hoang đường này sao?

Vân Đào chắc chắn là người thuộc trường phái hành động, nghĩ là làm, cô cố gắng hết sức để kìm nén những làn sóng khoái cảm, lẩm bẩm nhiều lần:

“Đây là giấc mơ, đây là giấc mơ, Lam Chu mau biến đi, Lam Chu mau biến đi…”

Đoán chừng lẩm bẩm mười mấy lần, Lam Chu không những không biến mất mà còn hôn xuống bụng dưới của cô.

“A chờ đã, anh đừng, không cần, a~”

Hai chân bị mái tóc dài quấn quanh tách ra, âm đ*o hoàn toàn lộ ra trước mặt Lam Chu.

“Đào Đào, nơi này của cô có nốt ruồi đỏ.”

Được rồi, đừng nói nữa, cô biết trên môi âm hộ của mình có nốt ruồi đỏ rồi.

Cô giờ phút này đang sứt đầu mẻ trán, lẩm bẩm không có tác dụng, vậy, nếu là mộng xuân, thuộc về dâm tà, niệm Thanh Tâm Chú chắc sẽ ổn thôi, phải không?

“Ngài Bồ Tát Quán Tự Tại khi thực hành thâm sâu về trí tuệ Bát Nhã Ba La Mật, thì soi thấy năm uẩn đều là không, do đó vượt qua mọi khổ đau ách nạn… Phi phi phi!”

Đây không phải Thanh Tâm Chú, đây là Tâm Kinh!

Thanh Tâm Chú là gì?

Làm sao cô ấy, một nữ sinh viên đại học bình thường, có thể quan tâm đến Phật giáo chứ. Cô có thể tụng vài dòng trong Tâm Kinh chỉ vì Tâm Kinh quá phổ biến và quen thuộc với cô.

Bỏ đi, Tâm Kinh thì Tâm Kinh.

“Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời… Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc… Ha a~đừng~ưm~”

Lam Chu hôn lên nốt ruồi đỏ trên môi âm hộ cô.

Vân Đào dùng sức khép hai chân lại nhưng lại bị tóc kéo ra thêm, bởi vậy âm đ*o cũng mở cái miệng nhỏ nhắn ra, d*m thủy động tình từ trong âm đ*o chảy ra ngoài.

Lam Chu im lặng vài giây, sau đó cúi người xuống, thè lưỡi liếm từ dưới lên trên, cuốn mật dịch vào miệng.

“A~” cả người Vân Đào run lên, lên đỉnh.

Giấc mộng xuân chết tiệt này, rốt cuộc phải làm thế nào mới kết thúc được đây!

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 68 ★彡

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK