Vân Đào lẩm bẩm, vô thức cảm nhận được nguy hiểm, cô muốn ngửa đầu tránh đi, nhưng sau đầu lại bị bàn tay thon dài to lớn của Diệp Hào giữ lại.
“A…ư!”
Vân Đào đang muốn hét lên, nhưng vừa mở miệng liền bị Diệp Hào tiến tới hôn.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Vân Đào.
Môi Diệp Hào ấm áp và mềm mại, khoảnh khắc dán lên, cô ngửi thấy một mùi hương mát lạnh, có chút giống quả chanh, lại có chút giống bạc hà, nhưng rất nhanh cô không thể nghĩ về nó nữa.
Lưỡi của Diệp Hào lướt qua môi cô, cọ qua hàm răng cô, giống như cơn gió ập đến trong buổi tối mùa hè, có độ ẩm và thế công vừa phải, ngay khoảnh khắc chạm vào đầu lưỡi Vân Đào…
Vân Đào nghĩ, sao chổi va vào trái đất chắc cũng thế này.
Toàn thân cô như bị một dòng điện cực mạnh xuyên qua, không ngừng run rẩy, sau đó tai cô ù đi, trong mắt lấp lánh như pháo hoa, sau đó cô hoàn toàn mất đi sức phản kháng, cả người xụi lơ thành một bãi nước.
“Hmm… ugh…” Vân Đào không thể kiềm được phát ra tiếng thở dốc đầy xấu hổ.
Diệp Hào rất hài lòng với phản ứng này của Vân Đào, đầu lưỡi linh hoạt giống như một con mèo tinh nghịch, trêu chọc khiêu khích cái lưỡi bất động của Vân Đào.
Cùng lúc đó, Diệp Hào đưa tay còn lại thò vào trong áo sơ mi, cầm lấy ngực Vân Đào một lần nữa.
Vân Đào khoe đúng rồi, ngực của cô thật sự rất đẹp.
Động tác Diệp Hào ôn nhu, hắn nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực của Vân Đào, mỗi lần xoa bóp, Vân Đào sẽ không tự chủ mà hừ hừ một tiếng, giống như búp bê đồ chơi.
Diệp Hào nổi hứng chơi đùa, sau khi xoa bóp hơn chục lần, hắn đột nhiên dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu v*, thoáng dùng sức vân vê.
“A~”
Tiếng rên rỉ của Vân Đào dường như phát ra từ sâu bên trong cơ thể cô, hoàn toàn khơi dậy dục hỏa của Diệp Hào, hắn chỉ tùy tiện kéo một cái, chiếc quần đùi vô dụng của Vân Đào đã tụt xuống đầu gối.
Phần thân dưới đột ngột bại lộ, khiến Vân Đào đột nhiên tỉnh táo lại, hai tay cô chống bả vai Diệp Hào, cố gắng thoát khỏi nụ hôn sắp rơi vào tay giặc.
“Diệp Hào, anh đừng có quá đáng!”
Đối với Diệp Hào, khí thế của Vân Đào cũng chỉ như mèo con mới sinh.
“Nếu tôi nói không thì sao?” Hắn ung dung nhìn cô.
“Tôi, tôi…” Đôi mắt của Vân Đào đỏ hoe, nước mắt trào ra.
Cơ thể cô nói với cô biết cô muốn điều đó, cảm tính cũng nói với cô rằng cô muốn, lý trí nói cho cô rằng đó chỉ là tình một đêm và không có gì sai trái cả, nhưng cô chỉ không muốn như thế này, quá… bị động, ủy khuất như vậy!
Vân Đào cắn răng một cái rồi hôn lên.
Giống như cách Diệp Hào hôn cô vậy.
Đầu lưỡi nhỏ nhắn mềm mại của cô trượt vào qua đôi môi hơi hé mở của Diệp Hào, trúc trắc nhưng không do dự.
Cùng lúc đó, cô đưa tay sờ lung tung trên ngực Diệp Hào, bởi vì quá mức kích động, sau khi sờ loạn khắp nơi cô vẫn chưa tìm thấy núm vú gần như không tồn tại của Diệp Hào, vì vậy cô đành sờ vào dương v*t đang dựng đứng của Diệp Hào.
“Tôi sẽ bắt nạt lại anh!” Vân Đào hung dữ cảnh cáo.
Mẹ kiếp, nếu Diệp Hào còn có thể chịu đựng được chuyện này, hắn sẽ không phải là đàn ông.
Diệp Hào dùng một tay bế Vân Đào đi vào phòng tắm, điều khiển gió đóng cửa lại, sau đó xé nát quần áo trên người mình và Vân Đào.
Hắn tách chân Vân Đào ra gác ở trên cánh tay mình, đem người chống ở trên tường, dương v*t to lớn lập tức dán lên môi âm hộ đang mở của Vân Đào, sự đụng chạm giữa cứng rắn và mềm mại khiến cả hai cùng rên rỉ ra tiếng.
“A~”
“Ưm~”
Tiếng rên rỉ trầm thấp đầy ái muội của Diệp Hào, còn mang theo âm cuối ngày thường hắn luôn dùng, quyến rũ chết đi được, chỉ nghe thôi Vân Đào đã không kiềm chế được mà chảy nước.
Diệp Hào thấy Vân Đào động tình, hắn liền áp sát vào Vân Đào, để cho da thịt của mình tiếp xúc với da thịt của Vân Đào nhiều nhất có thể, hắn lại hôn lên môi Vân Đào, lúc này đây, lưỡi của hắn không còn một mình di chuyển nữa, Vân Đào đang hùa theo hắn, thậm chí còn đuổi theo hắn, cố gắng giành lấy thế chủ động.
A, cô gái dễ thương và bướng bỉnh này.
Hắn không kìm được co rút thân thể, dương v*t ma sát với âm hộ, quy đầu liên tục cọ xát vào âm vật của Vân Đào, khiến Vân Đào run rẩy một trận.
Vân Đào…. Vân Đào, sướng quá.
Cô chưa bao giờ biết có thể có thể tạo ra khoái cảm như thế, âm vật bị dương v*t của Diệp Hào ma sát, núm vú bị ngực của Diệp Hào cọ xát, lưỡi bị Diệp Hào mút liên tục, mỗi một chỗ đều truyền đến từng đợt khoái, cô giống như một sợi rong biển mắc kẹt trôi nổi trong cơn sóng, không làm được gì.
“Ưm… ưm… Diệp, a~, ưm…”
Vân Đào liên tục rên rỉ, cô muốn nói cái gì đó, nhưng trước khi cô có thể nói ra khoái cảm đã ùn ùn kéo đến vui lấp đi suy nghĩ của cô.
Diệp Hào nhìn Vân Đào ý loạn tình mê, co giật nhanh hơn, “Không phải cô muốn bắt nạt tôi sao?”
Vân Đào càu nhàu, đặt đôi tay vô lực của mình khoác lên vai hắn, ôm lấy cổ Diệp Hào, cô nhìn thẳng vào chiếc mũi cao thẳng của Diệp Hào, há miệng cắn một cái.
Đối với Diệp Hào, đây là động tác chậm, hắn khẽ nâng cằm, tiếp được miệng Vân Đào, sau đó tìm được chính xác chiếc lưỡi nhỏ của Vân Đào, mút mạnh.
“Ư!”
Tập kích không kịp đề phòng, làm cho cả người Vân Đào cứng đờ, đầu óc cô trống rỗng, cô chỉ cảm thấy hình như mình đã đột phá một loại ranh giới nào đó, đạt đến trạng thái không thể diễn tả bằng lời.
Cô vẫn còn đang lang thang trong trạng thái này thì một giọng nam dễ nghe vang lên.
“Đào Đào, cô lên đỉnh rồi.”
Diệp Hào đang cười, tiếng cười thật dễ nghe.
“Đào Đào, cô lên đỉnh rồi.” Diệp Hào nói lại một lần.
Vân Đào tập trung ánh mắt, nhìn Diệp Hào, hỏi hắn, “Anh gọi tôi là gì?”
“Hửm? Đào Đào?”
“Ừm.” Hốc mắt Vân Đào đỏ lên, “Anh có thể gọi tên tôi thêm vài lần nữa được không?
“Được, Đào Đào.”
“Ừm.”
“Đào Đào, Đào Đào, Đào Đào…”
Vân Đào không kêu ngừng, Diệp Hào cũng rất kiên nhẫn gọi từng tiếng, nhẹ nhàng chậm rãi, ôn nhu, như thể cô chính là người yêu của hắn.
Khuôn mặt Vân Đào đầy nước mắt.
Cô không quên mình đã xuyên qua như thế nào, cô ra nước ngoài du lịch gặp tai nạn máy bay, chết không toàn thây.
Cô không thể quay về thế giới, nơi người thân và bạn bè gọi cô là Đào Đào.
“Đào Đào.” Diệp Hào liếm đi nước mắt cô.
“Diệp Hào.”
“Hửm?” “Chúng ta làm tình đi.”
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 4 ★彡