Vân Đào cạn lời, “Tại sao các xúc tu trên sông đào bảo vệ thành không ngủ đông?”
Lam Chu nhìn mặt nước sông đen xì, “Tôi đoán là vì sau ngày tận thế, sông đào bảo vệ thành khai thông với đại dương, các sinh vật sống trong biển sinh sẽ thỉnh thoảng từ trong sông đào bảo vệ thành đi ra, chắc là do lý do đó.”
Được rồi!
Vân Đào quyết định vùng vẫy lần nữa, “Không còn đường nào khác à?”
“Con sông này chảy qua toàn bộ Hải Châu, nhất định phải vượt qua con sông mới có thể sang bờ bên kia được.” Lam Chu chần chờ một chút. “Cô không biết bơi à?”
“Đúng vậy, tôi không biết.” Vân Đào không cảm thấy xấu hổ thừa nhận, cô quay người bước trở về, “Tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.”
Lam Chu đuổi theo ở phía sau, trên mặt đều là ý cười, nhưng giọng nói vẫn sợ hãi, “Ừm, được.”
Đúng là một con tin mẫu mực.
Sứa mũ hoa có lẽ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nó không chỉ treo người và động vật sống, mà cả Zombie cũng bị treo lên, vì thế hai người Vân Đào đều không gặp con zombie nào cả quãng đường, rất dễ dàng tìm được một nơi tương đối sạch sẽ để ở.
Đây là một tòa nhà dân cư cao hơn 20 tầng, họ chọn một căn hộ rộng rãi, vị trí không cao cũng không thấp. Qua cửa sổ, có thể nhìn thấy các xúc tu chuyển động trên sông đào bảo vệ thành.
Lam Chu dọn dẹp các đồ đạc bụi bặm và mốc meo trong phòng khách, sau đó lấy mấy tấm thảm từ trong không gian ra trải xuống sàn, lấy tiếp một chiếc bàn tròn thấp và hai cái đệm hương bồ đặt ở giữa, rồi đặt một chiếc đèn sạc điện lên bàn.
Hắn hỏi Vân Đào, “Cô muốn ăn gì?”
Vân Đào đang tranh luận với hệ thống rốt cuộc có nên đẩy ngã Lam Chu không, vì thế vô thức trả lời trong đầu, còn mang theo sự tức giận với hệ thống, “Trà sữa, bánh ngọt, lẩu!”
Thấy Lam Chu vẫn hỏi, cô mới nhận ra mình đã làm một việc ngu ngốc đến mức nào, “Sao cũng được, miễn là có thể lấp đầy bụng là được.”
Lam Chu gật đầu, sau đó “loạt soạt” lấy ra một đống đồ, chất đầy cả cái bàn.
“Không biết cô thích ăn gì nên lấy mỗi thứ một ít.” Lam Chu cười, nụ cười đẹp đến mức phạm quy, “Cô nhìn thử xem, có cái mình thích không?”
Vân Đào nhìn lướt qua, liền nhìn thấy bên trong có trà sữa, bánh ngọt và lẩu tự sôi…
“Hệ thống, tao nghi ngờ anh ta có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện.”
[ Làm sao có thể như vậy được! Lần trước tôi đã đặc biệt bổ sung thêm tám bức tường lửa, dù Thiên Đạo có đến cũng không thể phát hiện ra tôi! ]
“Vậy sao có thể trùng hợp như vậy?” Vân Đào cẩn thận nói, “Không được, tao muốn thử anh ta.”
[ Thử như thế nào? ]
Vân Đào đi đến bên cạnh bàn thấp rồi khoanh chân ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Lam Chu, hễ vẻ mặt hắn có biểu hiện không đúng, cô nhất định sẽ phát hiện, “Lam Chu.”
“Sao vậy?” Lam Chu không hề né tránh ánh mắt của cô.
Lúc này nhất định phải đánh bất ngờ!
Vẻ mặt Vân Đào rất nghiêm túc, sau đó trong đầu ý thức nói ra một câu: “Lông mũi của anh lộ ra kìa.”
Lam Chu vẫn là vẻ mặt nghi hoặc chờ cô nói tiếp, không có bất kỳ một tia không thích hợp nào.
Hệ thống: [ Ôi trời ký chủ ơi, cô quá lỗi thời rồi, bất cứ ai có khả năng tập trung cao chắc chắn có thể chống lại được, cô xem tôi này.]
Âm điệu của hệ thống đột nhiên thay đổi, vừa mập mờ vừa hèn mọn: [ Cậu có muốn nghe Đào Đào thở dốc không?]
Vừa dứt lời, hệ thống liền phát đoạn rên rỉ không thể kiểm soát của Vân Đào khi làm tình với Khúc Vô Dạng ở trong xe lúc trước.
“Haa~haa~ huhu… sắp hỏng rồi~a~ưm~”
“Rầm” Vân Đào đập tay xuống bàn, mặt đỏ như sắp chảy máu.
“Cô, cô làm sao thế?” Lam Chu giật mình.
“Hệ! Thống!” Vân Đào không để ý tới Lam Chu, hung tợn hét lên với hệ thống trong đầu.
Hệ thống không chút sợ hãi, báo cáo kết quả của mình: [ Ký chủ, cô xem anh ta không hề có phản ứng bất thường nào cả, hoặc là anh ta không phải đàn ông, hoặc là không nghe thấy, vậy khẳng định là vế sau! ]
Vân Đào không được an ủi, nếu có thể, cô muốn lôi hệ thống ra khỏi đầu quất ba trăm roi.
Lam Chu mặt lộ vẻ thấp thỏm và buồn bã, “Cô không thích những thứ này sao?”
Vân Đào xua tay, “Không, những thứ này rất tốt, tôi chỉ chợt nhớ tới một chuyện khiến tôi vô cùng tức giận thôi.”
“Chuyện vô cùng tức giận?”
“Ừ.” Vân Đào cười âm trầm, “Tức đến nỗi muốn giết người.”
Chính xác mà nói, là giết hệ thống.
“À.” Lam Chu dịch sang bên cạnh.
Vân Đào nhìn thấy nhưng cũng không coi trọng, cô lấy một túi bánh mì và một hộp sữa từ đống đồ trên bàn. Cô ấy thậm chí còn không thèm nhìn đến trà sữa, bánh ngọt và lẩu.
Lam Chu cũng chọn bánh mì và sữa, những thứ còn lại đều cất vào không gian.
Hai người dùng bữa trong im lặng, trong phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Vân Đào là người phá vỡ sự im lặng trước tiên, “Anh nói anh bị ép gia nhập đội thợ săn?”
Lam Chu hai mắt sáng lên, trong giọng nói có chút vui mừng, “Tôi còn tưởng cô không quan tâm.”
“Tôi không quan tâm, tôi chán.” Vân Đào không bao giờ quên người này là kẻ thù. “Tất nhiên, anh có thể lựa chọn không nói.”
“Không có gì không thể nói.”
Lam Chu có ngoại hình nổi bật, luôn bị người khác nhắm đến, vì thế hắn rời khỏi mọi người, sống bằng lặn xuống nước vớt vật tư. Khi phải tiếp xúc với người khác, hắn sẽ bọc mình thật kín.”
Sau đó hắn bị người trong đội thợ săn coi như phụ nữ nhân mà bắt lại, đến khi phát hiện hắn là đàn ông, họ vẫn không chịu thả hắn đi. Chỉ đến khi bộc lộ mình có không gian, hắn mới thoát khỏi cảnh bị đàn ông ép, cái giá phải trả là gia nhập đội thợ săn và bị Tề Tĩnh lợi dụng.
Mặc dù vậy, trong nhóm vẫn có những người đàn ông trêu chọc hắn bằng lời nói, thỉnh thoảng còn chạm vào hắn, nhưng sức mạnh của hắn quá thấp, cho đến khi gặp phải chuyển động kỳ lạ của sứa mũ hoa lần này, hắn mới coi như thoát khỏi bể khổ.
“Tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Lam Chu kiên định nói, đôi mắt lại là màu xanh u ám.
Vân Đào có thể cảm nhận được sự ghê tởm và căm ghét của Lam Chu.
Hệ thống: [ Huhuhu, đứa trẻ đáng thương, ký chủ, lúc này cô nên an ủi anh ta, nói với anh ta không quay lại thì không quay lại, đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ anh! ]
[Oa a a, anh ta nhất định sẽ cảm động đến nỗi lấy thân báo đáp, sau đó làm tình mãnh liệt với cô! ]
Vân Đào quả thực không thể chịu được nữa, hiếm khi đồng cảm với Lam Chu bị hệ thống quấy nhiễu không sót cái gì, cô dùng sức bóp hộp sữa đã uống hết thành một cục, “Vậy thì hãy cầu nguyện để chúng ta không gặp đội thợ săn trên đường đi.”
Lam Chu không nói gì, hắn nhìn Vân Đào với vẻ hy vọng, “Nếu như, tôi nói là nếu như chúng ta gặp phải, cô sẽ giúp tôi trốn đi sao?”
“Không biết.” Vân Đào sẽ giúp đỡ ư? Chính cô cũng không biết.
Những gì đội thợ săn làm với Bạch Sư khiến Vân Đào rất khó mà không để ý, cô luôn nhớ tới ánh mắt của Sùng Minh nhìn cô trước khi cô hôn mê, sẽ nhớ tới tiếng hét Đào Đào thảm thiết của Úy Lý, còn có ba chiếc Hummer bị xúc tu bao phủ hoàn toàn.
Mà người gây ra tất cả chuyện này chính là đội thợ săn.
Hệ thống nói tất cả họ (ý chỉ những người Bạch Sư) đều còn sống và đây là động lực duy nhất có thể hỗ trợ cô cho đến thời điểm này.
Lam Chu có vô tội không? Có lẽ có, nhưng đội Bạch Sư không vô tội sao? Mỗi một lòng tốt mà cô thể hiện với Lam Chu, chính là một nhát dao hung hăng đâm sau lưng đội Bạch Sư.
Vì vậy, cô không chắc mình sẽ đưa ra lựa chọn nào khi thời điểm đó đến.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 66 ★彡