Vân Đào mới đến tận thế được hai ngày, tư tưởng và quan niệm vẫn không hề thay đổi, lúc này việc một đứa trẻ vị thành niên nói với cô rằng cô có thể ngủ với nó và nói có thể đưa cô vào tù thì có gì khác nhau?
Mặt Kỷ Hàm đỏ lên: “Tôi sắp đủ 18 tuổi rồi!”
Cậu có lòng tốt đề xuất ra chủ ý kéo dài tuổi thọ giúp Vân Đào, không ngờ Vân Đào lại từ chối, còn dùng lý do chưa đủ tuổi vị thành niên này nữa.
Vị thành niên thì làm sao? Vị thành niên cũng có thể làm tốt đấy nhá! Hơn nữa bây giờ là thời tận thế, không có thứ gọi là vị thành niên! Cô chính là không muốn, coi thường cậu!
Vân Đào không hề hay biết trong lòng Kỷ Hàm lại suy diễn nhiều như vậy, dứt khoát rút củi dưới đáy nồi, “Vậy không phải vẫn chưa đủ tuổi sao? Đợi bao giờ cậu đủ 18 tuổi rồi lại nói đi.”
Kỷ Hàm ghim rồi đấy! Hừ, bao giờ cậu đủ 18 tuổi, xem cô còn viện được cớ gì từ chối cậu!
Lần này không phải xuất phát từ ý tốt nữa, mà là từ bất mãn! Nhưng cậu lại quên mất một điều, khi cậu đủ 18 tuổi, Vân Đào đã có thể dử dụng dị năng thành thạo, còn cậu thì chưa chắc đã đánh thắng được cô…
Cuối cùng Vân Đào vẫn quyết định trở về cùng với Kỷ Hàm và Kỷ Thâm, cô cũng không ngốc, việc đi đơn độc một mình và đi cùng đội Bạch Sư, cô vẫn biết rõ cái nào tốt cái nào xấu. Chỉ là cô nhờ Kỷ Hàm làm thuyết khách cho mình, xin chính thức gia nhập đội Bạch Sư và được cấp xe RV riêng. Bây giờ cô có lợi thế, có thể nấu cơm, còn thức tỉnh hai dị năng, cô chính là tự tin như vậy!
Khi ba người trở về nơi cắm trại, chỉ còn lại đoàn trưởng Sùng Minh ở đây.
Hắn đứng trên sườn núi thấp, nơi Vân Đào đã chờ Diệp Hào, nhìn về khu an toàn thứ ba, đúng lúc ba người Vân Đào nhìn thấy bóng lưng Sùng Minh.
Dáng người Sùng Minh thon dài, bị ảnh hưởng bởi dị năng bóng tối thiên về cái chết, hầu như là ốm yếu nhiều bệnh, nếu không cẩn thận sẽ ho ra máu, nên phần lớn thời gian hắn đều ở trong xe.
Vì thế, Sùng Minh rất gầy, đứng một mình trong bụi cỏ dại như vậy, trông rất hoang vắng và cô đơn.
Sùng Minh như này rất khác với Sùng Minh chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến Vân Đào sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, làm Vân Đào không nhịn được nhìn thêm mấy lần, cho đến khi thấy Sùng Minh xoay người, cô mới vội vàng cúi đầu xuống nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Không chỉ cô, ngay cả Kỷ Hàm và Kỷ Thâm cũng thành thật nhìn chằm chằm xuống chân mình.
Vì thế, ba người quần áo rách tả tơi ăn ý hoá thành chim cút đứng cạnh nhau, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi sai ngoan ngoãn chờ bị phê bình.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng Sùng Minh có chút khàn khàn, giống như người đã lâu không nói chuyện lại đột nhiên cất tiếng, có chút tối nghĩa, nhưng giọng rất trẻ, cũng rất dễ nghe.
Vân Đào sợ sệt giơ tay lên “Là tôi… không kiểm soát được dị năng nên thành ra như vậy.”
Vân Đào cảm thấy áy náy, mấy chữ phía sau nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
“Vân Đào thức tỉnh cùng lúc hai dị năng hệ kim và hệ gió, đoàn trưởng, cho Vân Đào gia nhập đội Bạch Sư chúng ta đi? Hơn nữa, cô ấy nấu ăn rất rất ngon!”
Kỷ Hàm thật nghĩa khí! Thưởng cho cậu một cơ hội được gọi món!
Không biết Kỷ Hàm chọc trúng điểm cười nào của Sùng Minh, Sùng Minh bật cười, tiếng cười rất ngắn cũng rất nhẹ, xung quanh yên tĩnh, Vân Đào nghe thấy rất rõ.
Người cuồng giọng nghe được thanh âm hay như vậy, cứu mạng!
“Được.” Sùng Minh đồng ý, “Đi tìm những người khác về đi”
Vừa dứt lời, Vân Đào cảm giác được một cơn gió lạnh thổi qua, một cỗ rét lạnh từ cơ thể xâm nhập vào tận linh hồn, cô giật mình ngẩng đầu lên, trên sườn núi thấp đã không còn bóng dáng của Sùng Minh nữa.
Vân Đào rùng mình sau khi nhận ra điều đó, cô vô cùng khâm phục Tô Bình Trắc dám ở chung xe với Sùng Minh.
Không có Sùng Minh ở đây, ba người liền tản ra, Kỷ Hàm và Kỷ Thâm vội vàng quay về xe thay quần áo rồi đi tìm những người khác, Vân Đào thì vội vàng đi phòng bếp nấu ăn.
Bánh bao làm lúc sáng vẫn còn sót lại một ít, Vân Đào cầm một cái lên, cô còn chưa kịp cắn đã nghe thấy giọng ma quỷ của Kỷ Hàm truyền tới!
“Vân Đào, tôi muốn giết cô!”
“Chết rồi!” Vân Đào vội vàng vừa cầm bánh vừa chạy vọt vào xe của Diệp Hào và Úy Lý, lưu loát dứt khoát đóng cửa khóa trái!
Mấy giây sau, Kỷ Hàm cũng đã đến trước cửa xe, ‘bốp bốp bốp’ cậu dùng sức đập cửa, “Vân Đào, cô đi ra đây cho tôi! Trả tóc lại cho tôi.”
Kỷ Hàm rất tức giận, cậu bị lưỡi dao gió của Vân Đào cạo trọc đầu, Kỷ Thâm cả ngày không nói được một chữ cũng thôi đi, ngay cả Vân Đào cũng giả bộ coi như không biết, khiến cậu mất mặt trước mặt đoàn trưởng.
Cuối cùng cậu cũng biết vì sao đoàn trưởng lại cười rồi! Chắc chắn là cười nhạo cậu bị Vân Đào cạo trọc đầu nhưng vẫn làm thuyết khách cho cô!
Vân Đào cắn miếng bánh bao, sau khi nuốt xuống mới đáp lời, “Đàn ông con trai, không phải chỉ là mấy sợi tóc thôi sao, cũng không phải chúng không mọc nữa. Tôi thấy kiểu tóc này rất đẹp, cạo húi cua chắc chắn càng đẹp trai nữa!”
Con trai ở độ tuổi Kỷ Hàm rất tự mãn, chẳng hạn như Kỷ Hàm, chỉ cần điều kiện cho phép, ngày nào cậu cũng gội đầu và tạo kiểu. Cậu vốn rất đẹp trai, hơn nữa khi để kiểu tóc thanh xuân dào dạt, vẻ đẹp trai lập tức tăng vọt.
Bây giờ, cậu bị hói rồi.
Cạo húi cua cái qq! Kỷ Hàm càng tức giận hơn, tiếp tục đập cửa, “Cô ra đây cho tôi, nếu không trả lại tóc cho tôi thì cô cũng cạo đầu như tôi đi!”
“Kỷ Hàm, cậu là ma quỷ đấy à? Còn muốn cạo tóc một cô gái?”
Cô có thể làm sao bây giờ, thật sự không có khả năng biến tóc Kỷ Hàm về lại như cũ, chỉ có thể dỗ thôi.
“Việc này quả thực là lỗi của tôi, như này đi, tôi cho cậu cơ hội yêu cầu món ba lần có được không, cậu muốn ăn gì tôi sẽ nấu cái đó.
“10 lần”
“5 lần”
“Chốt!” Kỷ Hàm bình tĩnh lại một chút, “Tối nay tôi muốn ăn thịt nướng! Ăn gà rán!
Vân Đào vừa đồng ý vừa nói được, cuối cùng cũng khuyên được Kỷ Hàm rời đi, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Bánh bao hơi nghẹn, cô đi đến bàn rót một cốc nước, thấy trên bàn có một thùng giấy lớn.
Anh Diệp vì muốn mua quần áo cho cô nên đã bị kẻ thù lúc trước theo dõi hãm hại, nhưng anh Diệp vẫn mang về cho cô một vali lớn.
Vậy đây là quần áo Diệp Hào mang về cho mình sao?
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 22 ★彡