Để anh gieo một hạt giống khác đi.
Vân Đào rất muốn đồng ý với hắn, nói được, chúng ta cùng nhau gieo thêm một hạt giống khác, nhưng không được chính là không được, trồng không được chính là trồng không được.
“Em thật tàn nhẫn Đào Đào, ngay cả lừa anh một lúc cũng không thể sao?” Tô Bình Trắc giảm tốc độ đâm, nhưng lại dùng sức hơn, từng chút từng chút, nặng nề cắm vào cửa tử cung, giống như là trừng phạt.
“Ha a~A Trắc~” Vân Đào bị hắn đẩy đến từng đợt choáng váng, ánh sáng trắng trước mắt cô như tia chớp trong đêm hè mưa gió, liên tục không ngừng.
“Hửm?” Tô Bình Trắc đồng ý với cô, nhưng lại giả vờ không biết cô đang cầu xin cái gì, “Sao vậy? Chậm một chút khiến em không vui sao?”
“Vậy anh sẽ nhanh hơn một chút.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không… không ư!” Lời phản bác của Vân Đào bị Tô Bình Trắc chặn lại, hai tay cô chống lên vai Tô Bình Trắc, muốn đẩy hắn ra, nhưng cô sắp tới lúc cao trào rồi, nên không còn sức lực.
dương v*t trong hoa huy*t bắt đầu tăng tốc, nhưng cường độ lại không hề giảm, khoái cảm trong nháy mắt tăng lên, toàn thân Vân Đào cũng bắt đầu phát run.
“Ư~Ư~hừ ưm~” Tiếng rên rỉ bị ngăn chặn nổ tung ở trong đầu, ong ong, khiến ý thức cô càng thêm mơ hồ.
Không được, thật sự không được! Không có dị năng ánh sáng, cơ thể lúc làm tình sẽ càng mẫn cảm. Mỗi lần Tô Bình Trắc thao túng, dường như đều có thể lấy mạng cô.
Vân Đào liên tiếp lên đỉnh hai lần, d*m thủy nóng hổi tưới lên dương v*t Tô Bình Trắc, thịt huyệt mẫn cảm không hề cố kỵ hết co rút rồi lại mút vào. Tô Bình Trắc bị hút đến mức không thể kiềm chế được, hắn không thèm hôn Vân Đào nữa, gầm nhẹ dùng hết sức để ** cô, sau hàng chục lần, hắn bắn vào trong khi Vân Đào lên đỉnh lần thứ ba.
Vân Đào mềm thành một vũng nước, cô khẽ híp mắt, còn đắm chìm trong dư vị cao trào, hoàn toàn không biết những viên ngọc trai nhỏ rải rác trên hai bên má sắp mang đến cho mình điều gì.
Tô Bình Trắc cầm mấy viên ngọc trai nhỏ trong lòng bàn tay, trong giọng nói mang theo vẻ nguy hiểm không chút che giấu, “Hệ người cá?”
Ba từ tương tự, giọng nói có vẻ quen thuộc, khiến Vân Đào tỉnh táo lại ngay lập tức.
“Tên nhóc tóc trắng nói cậu ta là dị năng giả kép có hệ không gian và hệ người cá,” Tô Bình Trắc chặt nắm tay, ngọc trai trong lòng bàn tay ma sát vào nhau phát ra âm thanh chói tai, “Nói cách khác, cậu ta gieo hai hạt giống ở trong cơ thể em, phải không?”
Đúng vậy, nhưng Vân Đào dám gật đầu thừa nhận sao? Không, cô không dám.
Cô không thừa nhận, Tô Bình Trắc có thể không đoán ra được sao? Không, hắn có thể đoán được, có thể xác định.
Tô Bình Trắc tháo chiếc kính thường ngày hay đeo xuống, không có kính che chắn, đôi mắt hẹp dài sắc bén đã thay đổi toàn bộ khí chất cả người hắn, trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục, đột nhiên biến thành con sói lạnh lùng kiêu ngạo, đầy hung hãn.
“Thật khiến người ta tức giận.” Tô Bình Trắc để Vân Đào nằm nghiêng người, hắn nằm nghiêng phía sau Vân Đào, dán sát vào lưng Vân Đào, nâng một chân cô lên, dương v*t cứng rắn nhắm ngay vào âm đ*o lần nữa tiến vào.
“A~” Vân Đào ưỡn lưng về phía trước, lại bị Tô Bình Trắc ôm eo kéo trở về, cô bị ép làm ổ trong lòng Tô Bình Trắc, da áp sát da, cơ hồ kín không kẽ hở.
Tô Bình Trắc ôm chặt lấy cô, một tay bóp ngực, một tay trêu chọc hột le, sau khi dương v*t thích ứng với cảm giác sảng khoái vừa mới cắm vào, bắt đầu chậm rãi đưa đẩy.
Cằm để lên vai Vân Đào, hắn thổi vào tai Vân Đào, “Đào Đào, chúng ta cứ như vậy làm đến sáng đi.”
Đây hoàn toàn không phải giọng điệu thương lượng, mà đang trần thuật một sự thật.
Vẫn còn ba bốn tiếng nữa mới sáng.
“Không, em, ha a~ không chịu nổi… ưm~” Vân Đào bám lấy cánh tay cường tráng của Tô Bình Trắc, móng tay để lại những vết đỏ trên da hắn.
“Yên tâm, anh sẽ không để em không chịu nổi.” Tô Bình Trắc ngậm lấy vành tai Vân Đào nhẹ nhàng mút, tốc độ dưới thân tăng nhanh, thắt lưng vỗ vào mông Vân Đào mềm mại, phát ra tiếng vang bốp bốp giòn giã.
Tư thế nằm nghiêng à đi vào từ phía sau giống như một cái ôm thân mật giữa hai vợ chồng, dương v*t không tiến vào hoàn toàn, quy đầu chỉ chạm vào cửa tử cung rồi lui ra, làm tình giữa hai người bởi vậy mà trở nên dịu dàng.
“Ha a~ha a~” Vân Đào đắm chìm trong khoái cảm tình dục. cô đột nhiên nhớ tới khi còn bé, cô đã nghịch ngợm chạm vào chiếc dàn âm thanh mới được bố cô mua, tiếng hát cùng nhau, âm thanh rung lên, đầu ngón tay cô tê dại.
Giờ phút này cô cô như hạt bụi trên dàn âm thanh, tiếng ** bạch bạch của Tô Bình Trắc là tiếng hát, toàn thân cô tê dại vì bị hắn **.
Chờ Tô Bình Trắc lại bắn vào, Vân Đào đã mệt đến nỗi không bò dậy nổi, cô nằm sấp trên giường, hô hấp dần dần trở nên nông hơn, sắp chìm vào giấc ngủ, dị năng ánh sáng của Tô Bình Trắc lập tức bao trùm lấy cô, sự mệt mỏi trong nháy mắt tan biến, người, tỉnh táo lại.
“Không phải anh đã nói phải làm đến sáng sao, sao em có thể ngủ giữa chừng giống lần trước được?” Tô Bình Trắc lật Vân Đào lại, đón lấy anh mắt tức giận của Vân Đào.
“Nhưng em mệt lắm.” Bụng kêu ùng ục một tiếng, Vân Đào đỏ mặt, “Còn rất đói nữa.”
“Đói?” Tô Bình Trắc nhướng mày, quỳ xuống trước người Vân Đào, kéo Vân Đào lên, nâng dương v*t đặt bên môi Vân Đào, “Nào, Đào Đào, để anh cho em ăn no.”
Vân Đào nhận mệnh.
Cô và Tô Bình Trắc thật sự làm đến hừng đông, cô cũng thật sự bị Tô Bình Trắc đút cho ăn no.
Dị năng ánh sáng quả là một dị năng khủng bố.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 88 ★彡