Mục lục
Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong xe tối đen, Vân Đào chỉ nhìn thấy bóng dáng Tô Bình Trắc ở giường dưới, nhưng cô không thấy được đôi mắt đang mở của Tô Bình Trắc.

“Tô, Tô tiên sinh, anh còn thức không?”

Tô Bình trắc: “….”

Giọng nói của Vân Đào rất nhỏ, gần như là tiếng thở, đối với người bình thường, âm thanh này chẳng là gì cả, nhưng với người dị năng quanh năm ở trong nguy hiểm thì nó không khác gì sấm sét.

Tô Bình trắc quyết định không lên tiếng, giả vờ mình đang ngủ, sau đó hắn nghe thấy người phụ nữ ở giường trên nhỏ giọng nói thầm: May mà không đánh thức anh ấy.

Vân Đào vịn mép giường, dùng chân trèo xuống thang giường, vừa giẫm lên, lòng bàn chân cô liền đau đến mức khiến cô hít hà.

Lúc cô bị đuổi ra khỏi đội Hỏa Chủng thì không mang giày, cho nên gần như đi chân trần cả ngày, chân cô bị phồng rộp rất nhiều, lúc mới gặp Diệp Hào cô không có gan kêu đau, sau đó lại không có sức kêu đau, bây giờ không còn nguy hiểm tử vong, nỗi đau đặc biệt không thể chịu nổi. 

Vân Đào một bước hít một hơi trèo xuống thang giường, sau đó vịn thang giường để giảm đau, nhân cơ hội nhìn Tô Bình trắc.

Cũng may, không đánh thức hắn.

Cô xỏ vào đôi dép cỡ lớn của Diệp Hào vào, bước từng bước đi vào phòng tắm, cô lại không biết bộ dáng tay chân không khống chế được như này của mình, ở trong mắt Tô Bình Trắc có thể liều mạng với zombie.

Vào phòng tắm, tất cả mọi chuyện xảy ra với Diệp Hào giống như đang tái diễn trước mắt cô một lần trước mắt, trên mặt Vân Đào bỗng nóng bừng, nếu không thật sự nghẹn đến khó chịu, cô hận không thể xoay người rời đi.

Cô nhanh chóng giải quyết nhu cầu sinh lý rồi ra khỏi phòng tắm, vì quá mức hoảng loạn lo lắng, chiếc dép mà cô có thể nhét vừa hai chân, chân trái vấp chân phải khiến cô lảo đảo một chút, để ổn định cơ thể, cô nắm lấy tay vịn của bàn ăn, kết quả đầu gối lại va vào chân bàn.

Lần này đúng lúc va vào bắp thịt, vừa đau vừa tê, Vân Đào cuộn mình thành một cục, lăn lộn trái phải trong lối đi chật hẹp.

Cô không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể rên ư ư.

Bỗng nhiên “tách” một tiếng, đèn sáng lên.

Vân Đào giống như cảm giác cả người cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Tô Bình Trắc đang đứng bên giường trong bộ đồ ngủ.

Xấu hổ quá, cứu mạng!

Nhìn Vân Đào chật vật trên mặt đất, Tô Bình Trắc không nói nên lời thở dài một tiếng, “Có cần tôi giúp không?”

“Không cần đâu.” Vân Đào vội vàng đứng dậy, chỉ có đầu gối đùi phải bị va vào còn đang trong trạng thái tê liệt, cô chỉ có thể vịn bàn ăn, lấy chân trái làm điểm tựa đứng lên.

“Xin lỗi, Tô tiên sinh, đã đánh thức anh rồi.” Nói xin lỗi trước sẽ luôn đúng.

Tô Bình Trắc xoay người lấy chiếc kính trên đầu giường, tiến lên hai bước, giọng điệu rất lãnh đạm, “Ngồi xuống để tôi xem.”

“Không cần, thật sự không cần.”

Như muốn giảm bớt căng thẳng của Vân Đào, Tô Bình Trắc mỉm cười, rất dịu dàng, giống như cơn gió cuối xuân đầu hè. 

Vân Đào nghĩ thầm, quả nhiên là nhân vật nổi tiếng thứ hai trong nhóm phản diện, nụ cười này đã bắt cóc bao nhiêu trái tim thiếu nữ đây!

“Tôi không muốn nghe lát nữa có người hỏi tôi còn thức không, sau đó mở mắt nhìn thấy zombie từ giường trên bò xuống.”

Ánh mắt Tô Bình Trắc nhìn xuống, dừng lại trên đôi môi bị Diệp Hào cắn rách của Vân Đào một lát, cuối cùng dừng trên chiếc cổ mảnh khảnh của Vân Đào.

“Cô nên vui mừng vì tôi là dị năng ánh sáng, nếu không cô sẽ chết trong vinh quang và rơi ngay xuống đất khi thò đầu ra.”

Vân Đào: “…”

Vừa rồi là thứ ác độc gì đã khiến cô sinh ra ảo giác thấy Tô Bình Trắc tươi cười dịu dàng chứ?

“Zombie… tôi nghĩ anh có thể dùng từ khác để mô tả nó..”

“Dùng từ khác? Sadako “

Vân Đào lễ phép mỉm cười, “Tô tiên sinh thật biết ăn nói.”

Tô Bình trắc ngồi xuống bên cạnh bàn ăn,”Diệp Hào nói cô nấu ăn rất ngon?”

“À, đúng vậy.” Kỹ năng nấu nướng của Vân Đào thậm chí còn được ông nội cô-đầu bếp nhà mình khen ngợi nên cô rất tự tin.

“Vậy tôi có thể chờ mong vào bữa sáng ngày mai rồi.” Tô Bình Trắc tựa hồ có chút vui vẻ, ” Duỗi chân ra, tôi chữa cho cô, tôi không muốn cô sáng mai vì què chân mà không nấu ăn được.”

Chỉ va một cái thôi, làm sao có thể què được? Là anh thiếu kiến thức cơ bản, hay là tôi thiếu kiến thức cơ bản? Lần này Vân Đào không từ chối, trừ khi đầu cô bị cửa kẹp.

Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, cái miệng độc này của Tô Bình Trắc sao có thể xếp vào hạng hai trong số những nhân vật phản diện được yêu thích nhất vậy.

Cho đến khi một luồng ánh sáng ấm áp chảy qua bàn chân xuôi lên đầu gối, cuốn đi mọi đau đớn và tê liệt, Vân Đào mới nhận ra.

Từ giờ trở đi, cô sẽ là fan girl số một của Tô Bình Trắc!

“Oa, thật thần kỳ!” Vân Đào cử động ngón chân, những vết phồng rộp và vết xước trên đó đã biến mất không dấu vết, làn da trắng nõn mịm màng như da em bé.

Tô Bình trắc quay mặt đi, vành tai tựa hồ có chút đỏ.

Vân Đào không để ý, “Tô tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”

“Không được.” Tô Bình Trắc đứng dậy, hiển nhiên là muốn trở về giường tiếp tục nghỉ ngơi.

Vân Đào dễ đuổi như vậy sao? Tất cả họ đều mong chờ bữa sáng của cô, điều đó có nghĩa an toàn của mình trước mắt được bảo đảm.

Vân Đào dùng chân không đau lưu loát chặn lại lối đi chật hẹp, “Tô tiên sinh, làm thế nào mới có thể thức tỉnh dị năng?”

Chín trong số mười người xuyên không đều sẽ có bàn tay vàng, cô lại xuyên vào thời mạt thế, dù sao cũng phải cho một dị năng chứ.

Tô Bình trắc lui về phía sau một bước, tránh xa Vân Đào, “Nhìn mặt.”

Vừa nói, hắn vừa cố tình liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đào, “Sao chổi cũng không xui xẻo bằng cô, bỏ cuộc đi.”

Vân Đào: “…”

“Tôi nghĩ mình vẫn còn cứu được mà.” Vân Đào vùng vẫy một cách tuyệt vọng.

Tô Bình Trắc khinh thường hừ một tiếng, “Chậc, tôi nghĩ heo nái cũng biết leo cây thì nó thật sự có thể sao?”

Mẹ nó.

Từ giờ trở đi, cô sẽ là anti fan số một của Tô Bình Trắc!

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 9 ★彡

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK