“Không biết.”
Lam Chu nghe được câu trả lời này không hề cảm thấy buồn bã hay thất vọng, ngược lại còn rất vui vẻ, “Chí ít cô không lừa tôi, hơn nữa không biết tức là không chắc chắn, không chắc chắn tức là có thể.”
Hệ thống: [ Em bé Lam Chu thật mềm mại và đáng yêu, đây là hệ người cá? ]
Hệ người cá nằm ở vị trí cuối cùng trong hệ trong các loại hệ dị năng, ưu điểm lớn nhất của họ là có thể biến hình thành nửa người nửa cá và di chuyển cực nhanh dưới nước. Tuy nhiên, khi lên bờ, lợi thế này sẽ không còn nữa.
Một ưu điểm khác, hay chính xác hơn là nhược điểm, đó là ngoại hình của hệ người cá sẽ thay đổi, giống như Lam Chu, tóc sẽ chuyển sang màu trắng, mắt sẽ chuyển sang màu xanh, nước da và các nét trên khuôn mặt cũng sẽ chậm rãi biến hóa, khuôn mặt nam sẽ trở nên mềm mại hơn, khuôn mặt nữ sẽ trở nên sắc bén hơn, chung quy lại là sẽ ngày càng đẹp hơn.
Về khả năng mê hoặc người khác bằng tiếng hát của người cá trong truyền thuyết, không phải mỗi hệ người cá nào cũng có kỹ năng này, hơn nữa cho dù có, thậm chí nếu có thì cũng kém xa hệ tinh thần.
Vì vậy, vai trò của hệ người cá đảm đương nhiều nhất trong ba năm tận thế là hàng hóa giao dịch.
“Cục cưng Lam Chu?” Vân Đào đánh giá vóc dáng phải cao ít nhất là 1m85 của Lam Chu, “Mi gọi đây là… em bé? Còn đáng yêu?”
Hệ thống: [ Chiều cao không phải là vấn đề, nằm xuống đều giống nhau.]
Vân Đào: “…” Đỉnh, vẫn là hệ thống là mi đỉnh nhất.
Hệ thống: [ Ký chủ, cô không tò mò hình dạng người cá của Lam Chu trông thế nào sao? Chắc chắn là rất đẹp, dung mạo của hệ người cá khi biến thành hình người sẽ bị áp chế, đây coi như là một cơ chế tự bảo vệ.”
[ Cô nhìn Lam Chu kìa, trời ạ, hình người đã đẹp vậy rồi, hình dạng người cá chắc chắn còn đẹp hơn nữa! Ký chủ, tôi muốn nhìn, tôi muốn nhìn!
“Đủ rồi, hình dạng người cá khác gì người bình thường lúc cởi trần, đây là hành vi quấy rối tình dục.”
Hệ thống thầm nghĩ, tôi chính là muốn cô đi quấy rối tình dục đó, nhưng ngoài miệng nó tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận: [ Làm gì nghiêm trọng như vậy, hắn không còn mặc quần áo nha. Ký chủ, chỉ cần cô cho tôi nhìn thấy hình dạng người cá của Lam Chu, tôi sẽ chủ động cấm nói chuyện trong ba ngày! ]
Vân Đào cảm thấy rất không đúng, “Hệ thống, mi không thấy mình quá nhiệt tình với Lam Chu à?”
[ Có sao? ] Hệ thống nghĩ lại ba giây, [ Cho dù có, đó cũng là Lam Chu xứng đáng.]
Bỏ đi, hệ thống hết thuốc chữa rồi.
Thấy Vân Đào thờ ơ với cấm nói chuyện trong ba ngày của mình, hệ thống quyết định ra chiêu lớn: [ Nếu cô không cho tôi xem, tôi sẽ phát “thấp thỏm” trong đầu cô ba ngày!]
Không đợi Vân Đào kịp phản ứng, giai điệu của “thấp thỏm” bắt đầu vang lên trong đầu cô, âm lượng càng ngày càng to khiến đầu Vân Đào ong ong.
Vân Đào nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, đốt ngón tay trắng bệch, nhịn đến nỗi vô cùng khó chịu.
Lam Chu tựa hồ không phát hiện, hắn dọn dẹp vỏ bánh mì và hộp sữa trên bàn, “Trong không gian của tôi có giường và sô pha, cô có muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát không?”
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, gần như không thể nhìn thấy rõ các xúc tu nhúc nhích trên sông đào bảo vệ thành, “Bên ngoài tối rồi, có vẻ như hiện giờ đang là buổi tối, dù chúng ta muốn đi cũng phải đợi đến sáng sớm ngày mai, hay là cô ngủ một lúc đi đã?”
Ngủ? Vân Đào tức giận đến nỗi muốn bật cười, trong đầu phát “thấp thỏm” đến mức ầm ĩ, bảo cô đi ngủ á?
Đừng nói ngủ, ngay cả chết rồi cũng sẽ bị âm thanh này làm cho sống lại!
“Không, anh chờ một chút.” Vân Đào ấn vào thái dương đột nhiên đau nhức, do dự ba phút mới khó khăn nói, “Tôi có một yêu cầu quá đáng.”
“Ừ, cô nói đi.”
“Tôi có thể xem hình dạng người cá của anh được không?” Vân Đào sợ Lam Chu cho rằng cô đang quấy rối tình dục, “Anh có thể đắp chăn lên người trước, tôi chỉ tò mò liệu ngoại hình của anh có thay đổi khi biến thành hình dạng nhân ngư hay không thôi.”
Hệ thống mắng chửi: [ Tại sao phải che? Không được che! Ngay cả đuôi cá cũng không nhìn thấy thì còn tính gì là người cá!]
“Im mồm!” Vân Đào hung dữ cảnh cáo, “Nếu mi còn bức ép, tao sẽ không cho mi ăn năng lượng trong ba tháng.”
Hệ thống: […] Coi như cô lợi hại!
Hai má Lam Chu đỏ bừng, trong đôi mắt xanh thẳm của hắn tựa như bị một tầng hơi nước che phủ, Vân Đào vừa thấy áy náy vừa bối rối, “Anh đừng khóc, không được thì thôi, tôi không nhất định phải xem.”
Ba ngày mà thôi, cô nhịn là được.
Lam Chu không khóc, hắn đang cười, cười đến nỗi làm cho người ta cảm thấy vừa chua xót vừa đau lòng, “Cô là người đầu tiên hỏi ý kiến của tôi, câu trả lời của tôi là đương nhiên có thể.”
Hơi thở mát lạnh của đại dương phả vào mặt cô, Vân Đào cảm thấy đầu óc minh mẫn, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Lam Chu đang phát sáng, không giống với dị năng hệ ánh sáng, đó là màu xanh trắng nhàn nhạt, không quá mạnh nhưng nó xua tan mọi bóng tối xung quanh Lam Chu, dường như trên đời này chẳng có gì cả, chỉ có Lam Chu.
Lam Chu từ từ nhắm mắt lại, Vân Đào lập tức nhìn thấy mái tóc ngắn màu trắng của hắn nhanh chóng mọc ra với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, vượt qua cổ, đầu vai, lưng và eo của hắn, sau đó trải dài trên thảm.
Đôi tai hình vây của hắn cũng thay đổi, trở nên to và tinh xảo hơn, màu sắc ôn hòa trong suốt hơn, bên trong còn có vầng sáng màu xanh mơ hồ lưu chuyển.
Làn da hắn cũng trở nên trắng hơn, càng bóng loáng mịn màng. Từ khoảng cách gần như vậy, thị lực của dị năng giả cấp bốn như Vân Đào đều nhìn không thấy một lỗ chân lông nào.
Quần áo trên người hắn cũng thay đổi, kiểu dáng kỳ quái, có chút giống áo choàng thời cổ đại, bởi vì ngồi xuống, áo choàng trắng tinh khiết che phủ gần như toàn bộ thân thể hắn, sau đó Vân Đào nhìn thấy một chiếc đuôi cá từ từ lộ ra từ dưới chiếc áo choàng.
Đây là một chiếc đuôi cá màu trắng với những đường nét duyên dáng, giống như bạch ngọc mỡ dê, trên đó có các vảy cá được sắp xếp gọn gàng từ màu xanh đến màu nhạt dần.
Các vảy đa phần là màu trắng, chỉ có phần đầu vảy hơi ngả sang màu xanh lam, càng về cuối đuôi cá màu xanh càng nhiều càng đậm. Nhìn tổng thể, toàn bộ chiếc đuôi của hắn chính là dần dần biến sắc, cực kỳ xinh đẹp.
Vân Đào không thể tưởng tượng được một chiếc đuôi như vậy sẽ đẹp như thế nào dưới ánh nắng mặt trời và ở trong nước.
Đuôi cá lúc này hơi vặn vẹo một chút, dưới ngọn đèn trên bàn thấp, vảy cá phát ra ánh sáng rực rỡ, Vân Đào không cử động, không chớp mắt và không hô hấp.
“Thấy rõ chưa?” Thanh âm không cao không thấp của Lam Chu chậm rãi truyền vào lỗ tai, đánh thức Vân Đào.
Vân Đào ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Lam Chu.
Hắn có vẻ hơi ngượng ngùng, lông mi trắng run rẩy, giống như đôi cánh bướm mỏng manh, đôi mắt dưới cánh bướm càng trong hơn so với ngày thường vì được bao phủ bởi một tầng hơi nước, trông ngập nước, dường như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
Bộ dang này của Lam Chu không khỏi quá đẹp mắt rồi, không. Đẹp mắt, xinh đẹp không thể dùng các loại từ ngữ cơ bản này để miêu tả hắn. Vân Đào cảm giác mình cứ nhìn chằm chằm vào hắn là một loại khinh nhờn đối với hắn.
Nhưng mà, cô căn bản không thể dời mắt được.
Cô bắt đầu buồn bực, chóng mặt, cô cảm giác mình sắp chết.
Tiếng quần áo cọ xát vang lên bên tai, sau đó chóp mũi Vân Đào hơi lạnh, là Lam Chu đưa tay nhẹ nhàng điểm nhẹ vào chóp mũi cô.
“Hít thở đi, đồ ngốc.” Giọng nói của Lam Chu cũng rất dễ nghe, mang theo ý cười và sự cưng chiều, giáng cho Vân Đào một đòn chí mạng thứ hai.
Vân Đào che mũi bị Lam Chu đụng vào, lui lại phía sau.
Lam Chu thu tay về, Vân Đào thấy có một bóng đỏ lướt qua tầm mắt, trong nháy mắt biến mất trong chiếc áo choàng rộng màu trắng.
Trên cổ tay hắn hình như có một sợi dây bện màu đỏ, Vân Đào không thể nhìn rõ.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, cô chảy máu mũi.
A a a, giết tôi đi!
Vân Đào không dám nhìn nữa, cô quay mặt đi, dùng lỗ tai đỏ bừng và sườn mặt nghiêng về phía Lam Chu, “Anh biến về đi.”
“Tôi như này không tốt sao?”
“Rất tốt, chỉ là,” Vân Đào buông tay bịt mũi ra, lộ ra máu mũi chảy xuống không ngừng, “Tôi sợ tôi sẽ chết vì mất máu quá nhiều.”
Lam Chu: “…”
Hắn biến lại thành hình người tóc ngắn, lấy ra một hộp khăn giấy cho Vân Đào, “Xin lỗi, tôi không ngờ sẽ thành thế này.”
Vân Đào dùng dị năng cầm máu, rút ra hai tờ khăn giấy lau mũi, “Anh không có gì phải xin lỗi, rõ ràng tôi mới là người bất lịch sự.”
“Cô quả thật là một người tốt.” Lam Chu nhìn Vân Đào với đôi mắt sáng ngời, không che giấu được sự yêu thích, “Tôi vẫn chưa biết tên của cô, cô có thể cho tôi biết được không?”
Vân Đào vẫn luôn đề phòng hắn nên chưa bao giờ tiết lộ tên của mình, bây giờ Lam Chu chủ động hỏi, cô ngại nói, “Tôi tên là Vân Đào, “Vân” trong đám mây, “Đào” trong quả đào.”
“Vân Đào… ” Lam Chu cẩn thận phát âm lại hai chữ này, “Người cũng như tên.”
Dịu dàng và đáng yêu.
Hệ thống: [ Ký chủ, cuộc đời tôi đã mãn nguyện rồi, tôi sẽ im lặng trong ba ngày để nhớ lại về nó. ]
Vân Đào cạn lời, mi chỉ là một cái số liệu có thể đừng hèn mọn như vậy được không?
Sau đó cô nhận ra mình còn đáng khinh hơn hệ thống, bởi vì đêm đó cô đã mộng xuân, làm tình với hình dạng người cá của Lam Chu.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 67 ★彡