Xe của Sùng Minh không đóng cửa, Vân Đào gõ cửa xe, “Đoàn trưởng, em vào nhé.”
Không gian xe rất lớn, hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm. Sùng Minh đang ngồi ở ghế dài trong phòng khách nhỏ, hắn đang đọc cuốn sách cầm trên tay, thấy Vân Đào đi vào, hắn ngước mắt lên nhìn, đôi mắt đen láy rất bình tĩnh, Vân Đào không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Vân Đào trong lòng thấp thỏm, cách ghế ngồi khoảng ba bước liền dừng lại, “Đoàn trưởng, em đã suy nghĩ xong rồi.”
Sùng Minh khép sách lại, “Lại đây.”
Vân Đào không thể không tiến lên phía trước.
“Đưa tay cho anh,” Sùng Minh đưa tay về phía cô, Vân Đào không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt tay mình vào tay Sùng Minh.
Dị năng ánh sáng ấm áp xâm nhập vào cơ thể Vân Đào, đi một vòng khắp nơi trên người cô, mãi đến khi xác nhận Vân Đào quả thực không hề bị dị năng bóng tối ăn mòn, hắn mới thu hồi dị năng.
Về chuyện ăn mòn của dị năng bóng tối biến mất, Vân Đào chỉ nhắc đến một câu, nhưng không nói ra lý do, trong lòng hắn biết Vân Đào khác với bọn hắn, vì thế không hỏi thêm.
Nhưng bản thân hắn đã phải chịu nỗi đau cơ thể bị ăn mòn suốt ba năm, hắn không muốn Vân Đào giống mình, Vân Đào cũng không nên giống hắn, hắn nhất định phải xác nhận lại nhiều lần.
Về phần tại sao? Ha, chú thỏ nhỏ có thái độ tích cực và chân thành thừa nhận lỗi lầm của mình nhưng thực ra lại quen lừa gạt người.
Sùng Minh buông Vân Đào ra, “Nói đi, sai ở đâu?”
“Sai ở chỗ không nên đặt mình vào nguy hiểm, cũng không nên quên những gì anh nói, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng mạng sống của mình.”
Sùng Minh hừ nhẹ, “Anh thấy em không cảm thấy mình đã làm sai.”
“Em…”
“Nói thật.” Sùng Minh không muốn nghe lời giải thích vụng về của cô nữa.
Vân Đào rũ mắt gật đầu, “Ừ.”
Trong xe rơi vào im lặng rất lâu, lâu đến mức Vân Đào sắp hít thở không thông.
“Em nhìn anh.”
Vân Đào ngước mắt lên, chống lại đôi mắt như hố đen khiến người ta sợ hãi của Sùng Minh.
“Nếu có thể làm lại, em vẫn sẽ rời đi sao?”
“Ừ, em vẫn sẽ rời đi.”
Sùng Minh im lặng vài giây, “Có lý do gì mà em không thể nói với bọn anh?”
Vân Đào biết Sùng Minh đang ám chỉ hệ thống, nhưng chuyện này không liên quan gì đến hệ thống cả, nhưng không thể nói nó tồn tại.
Cô gật đầu, “Có.”
Sùng Minh cụp mắt xuống một lúc, khi ngước mắt lên, trong mắt có chút cảm xúc mà Vân Đào nhìn không hiểu, “Đào Đào, tuổi thọ không về số 0 thì sẽ không chết là em lừa bọn anh, hay là không phải chắc chắn có đúng không?”
Để xoa dịu cơn giận của họ, Vân Đào lấy bàn tay vàng này ra nói, các thành viên trong trong đội đều là những người bạn đồng hành có thể giao phó tính mạng, cô không hề băn khoăn.
“Nói thật đi.”
Lời nói dối mà cô định nói bị Sùng Minh cắt ngang, Vân Đào không dám nhìn hắn, dời tầm mắt gật đầu, “Ừ, không chắc chắn.”
Hệ thống từng nói, trong thế giới nhỏ này, Thiên Đạo là sự tồn tại tối cao nhất, đặc biệt là đối với một hệ thống là kẻ ngoại lai xâm nhập, hắn muốn phá hủy nó là chuyện dễ dàng, nếu như hệ thống bị phá hủy thì bàn tay vàng của cô sẽ tự nhiên biến mất.
“Vậy bọn anh suýt nữa mất em rồi phải không?”
Đầu Vân Đào ong ong rung động, nỗi sợ hãi khiến cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Nó giống như trò cò quay Nga*, bạn có đủ dũng khí và quyết tâm nổ súng vào đầu, khi quay vào ổ không có đạn thì bạn sẽ may mắn sống sót, nỗi sợ hãi sau đó còn mạnh hơn nỗi sợ hãi trước khi nổ súng.
* Cò quay Nga: là trò chơi mà người tham gia sử dụng một khẩu súng lục ổ quay với một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt. Người còn sống (không quay phải ổ có đạn) sẽ là người chiến thắng. Trò này bắt nguồn từ Nga, do một Cựu chiến binh tên Valeriy Eschenko phát minh.
Cô không biết Thiên Đạo đang nghĩ gì, liệu hắn có ra tay diệt trừ cô hay không, nên những gì Sùng Minh nói không phải là không có lý.
Cô suýt nữa không thể gặp lại họ nữa.
Vân Đào hai chân như nhũn ra, cô kịp thời bám vào bàn mới không ngồi phịch xuống đất.
“Anh hỏi lại em một lần nữa, em vẫn sẽ rời đi chứ?”
“Sẽ.” Trong thanh âm run rẩy của Vân Đào tràn đầy kiên định.
Cô vẫn sẽ rời đi, cho dù làm lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô vẫn sẽ đi.
Sùng Minh thở dài thật sâu, đứng dậy ôm Vân Đào vào lòng, khẽ vuốt tấm lưng đang run rẩy của Vân Đào, “Mặc dù anh không biết em đang sợ cái gì, nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, bọn anh hy vọng được đối mặt cùng với em, chứ không phải một mình em gánh vác. Chẳng lẽ em cho rằng, dùng sự hy sinh của em để đổi lấy cuộc sống tạm bợ sẽ tốt hơn sao?”
Tất nhiên Vân Đào biết đây là sự đóng góp tự cho mình là đúng mà bọn Sùng Minh không muốn nhìn thấy và chấp nhận. Cô cũng hiểu ý tứ trong lời Sùng Minh, nhưng cô chính là người ích kỷ và nhẫn tâm như vậy đấy, cô không muốn bọn họ đi vào con đường chết theo kịch bản của tác giả.
Cô là người đã chết một lần, mỗi ngày đến thế giới này đều là trộm, chết lần nữa cũng không có gì đáng tiếc, nhưng bọn Sùng Minh thì khác. Họ không kiểm soát được nửa đầu cuộc đời yên bình nhưng cuối cùng họ cũng có cơ hội thoát khỏi xiềng xích của nửa đời sau tàn khốc, vì sao không nắm lấy cơ hội chứ.
Bọn họ oán hận cũng tốt, cô đều chấp nhận, vì vậy dù điều đó xảy ra lần nữa hay vô số lần, sự lựa chọn của cô vẫn như vậy. Ngay cả khi mọi chuyện thực sự phát triển thành một kết cục tồi tệ nhất, cô cũng chấp nhận, cô tin sự oán hận của bọn họ cuối cùng sẽ bị xóa bỏ theo thời gian.
Sùng Minh đọc hiểu được sự im lặng của Vân Đào, lần đầu tiên hắn tức giận đến mất bình tĩnh muốn bật cười.
Hắn ôm Vân Đào lên đè xuống bàn, “Đào Đào, em đừng có được sủng mà kiêu.”
Vân Đào túm lấy quần áo của Sùng Minh, Sùng Minh giờ phút này làm cho cô sợ hãi.
“Anh đã bao dung cho em đủ rồi, nhưng em vẫn muốn làm theo ý mình.” Bàn tay Sùng Minh luồn vào trong quần áo, chậm rãi vuốt ve làn da của Vân Đào, lòng bàn tay vẫn ấm áp như xưa, nhưng lại cho Vân Đào một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Cô có thể cảm thấy lông tóc quanh người dựng đứng lên, cô muốn lui về phía sau, nhưng không thể mượn được lực, hoàn toàn không có cách nào lui được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sùng Minh càng áp sát hơn.
“Nếu em còn để anh phát hiện dấu hiệu chạy trốn hoặc hy sinh bản thân, dù chỉ là một chút xíu đi chăng nữa.” Sùng Minh dừng lại, nói từng chữ một, “Anh sẽ nhốt em lại.”
Vân Đào:?
Vẻ mặt và giọng điệu của Sùng Minh đều nghiêm túc, Vân Đào biết đây tuyệt đối không phải là hắn dùng để dọa mình, mà hắn thực sự sẽ làm như vậy.
Cô đã quen với việc được đối xử dịu dàng, Vân Đào đã quên mất Sùng Minh vốn là nam nhân vật phản diện, người mà lúc trước chỉ liếc cô một cái đã có thể dọa cô rớt linh hồn.
“Em… ư!” Lời nói của Vân Đào bị nụ hôn của Sùng Minh chặn lại.
“Em không cần trả lời, dù sao em nói cũng làm không được, đồ lừa đảo.”
Vân • đồ lừa đảo • Đào: “Đoàn trưởng, em…”
Em không phải, em không có, bây giờ cô thực sự không thể nói được sáu chữ này. Hiện giờ không nói được thì sau này cũng không thể nói được.
“A~” Sùng Minh dùng tay bóp ngực cô, ngón cái ấn ray đầu v*, Vân Đào chịu không nổi kích thích, vặn vẹo không ngừng, “Đoàn trưởng, đừng mà… ưm~”
Vân Đào chống trước ngực Sùng Minh muốn đẩy hắn ra, lực dần yếu đi theo ngón tay Sùng Minh, ho đến khi sức của cô còn không bằng một đứa bé.
“Haa~ ah~” Vân Đào há miệng thở hổn hển, gò má và cổ ửng hồng khiến làn da trắng ngần trông hấp dẫn hơn.
Sùng Minh cúi người khẽ hôn sườn cổ trắng nõn của Vân Đào, để hơi thở mỏng manh của Vân Đào dán vào vành tai và chui vào lỗ tai hắn, cảm giác tê dại nhanh chóng nổi lên truyền khắp toàn thân.
Hắn muốn cô.
Chín chiếc đuôi hồ ly đen từ xương cụt của hắn xòe ra, nhanh chóng luồn lách quấn lấy cơ thể Vân Đào.
Vân Đào trước mắt tối sầm, cô biết lần này dù mình có cầu xin tha thứ như thế nào, Sùng Minh cũng sẽ không buông tha cô.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 126 ★彡