Những tháng ngày ở nhà họ Giản cũng coi như khá thoải mái, Thư Giai Ninh rảnh rỗi liền cùng ông nội chọc chó chọi chim, thi thoảng còn vuốt lông Thánh thượng, nâng cao tình cảm.
Nhưng cô chưa từng quên mục đích về nước của mình.
Sáng sớm thứ hai, Thư Giai Ninh mang hồ sơ xin việc của mình đứng xếp hàng phỏng vấn.
Cửa phòng làm việc mở ra, một cô gái mặc vest công sở đi ra, trong tay cầm sổ điểm danh, gọi: "Người tiếp theo, số 36."
"Có tôi."
Thư Giai Ninh đáp lời rồi đi theo cô gái vào phòng làm việc.
Cô nhìn mấy người trong phòng, cuối cùng bình tĩnh ngồi xuống ghế đối diện.
"Sao không lấy hồ sơ xin việc ra? Cô tên gì?"
Người tuyển dụng ngồi giữa hỏi lại vài lần, nhưng cô gái đối diện vẫn im lặng không lên tiếng.
Cuối cùng anh ta cau mày, nổi giận nói: "Sao cô lại không nói gì! Không muốn phỏng vấn thì ra ngoài đi!"
"Đúng đấy, đến phỏng vấn mà thái độ gì thế không biết!" Mấy người tuyển dụng bên cạnh cũng phẫn nộ nói theo.
Phải ngồi ở đây cả ngày, mấy người tuyển dụng đều rất mệt mỏi, tính tình không tốt lắm.
"Thư Giai Ninh." Thư Giai Ninh ngẩng đầu mỉm cười.
Lúc cái tên gần như đã chìm vào dĩ vãng được thốt lên, cả phòng lặng ngắt như tờ.
Vốn lần này công ty tuyển dụng vị trí giám đốc tài chính. Chuyện liên quan đến tiền bạc không công ty nào dám làm qua loa, thế nên những người tuyển dụng ngồi đây đều là người có máu mặt trong công ty.
Vậy nghĩa là bọn họ đều từng có duyên gặp mặt Thư Giai Ninh, tất nhiên cũng hiểu phần nào về chuyện nhà của chủ tịch.
Mọi người quay sang nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai có ý kiến gì, cuối cùng người tuyển dụng ngồi giữa nháy mắt ra hiệu với cô gái đứng ngoài cửa, ý bảo cô ta nhanh đi báo tổng giám đốc là cô Thư đã trở về.
Những động tác nhỏ này không thoát khỏi tầm mắt Thư Giai Ninh, nhưng cô chỉ ngồi ngay ngắn trên ghế mỉm cười, không chút để ý.
Bởi vì đây chính là mục đích thực sự cô đến đây ngày hôm nay!
Anh trai, cuối cùng cũng có thể gặp anh rồi...
Chỉ chốc lát, cửa phòng bị mở ra, tất cả người tuyển dụng đều đứng lên: "Chào tổng giám đốc."
"Ừ."
Vừa bước vào phòng, Thư Giai Kiệt đã chú ý đến cô gái ngồi trên ghế. Dù chỉ có một bóng lưng anh ta cũng nhận ngay ra cô, đúng, chính là Thư Giai Ninh.
Sáu năm mất tích, tóc cô đã dài rồi, vóc dáng cũng cao hơn, cô mặc chiếc váy ngắn màu trắng, vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp.
Thư Giai Ninh thẳng lưng cứng đờ, khóe mắt cay cay, nhưng những giọt nước mắt đã bị cô nén lại.
Thực ra cô cũng muốn khóc to một trận, nhào tới kể lể cho anh trai mấy năm nay cô tìm đường sống trong chỗ chết ở Ý như thế nào, bao nhiêu lần tính mạng ngàn cân treo sợi tóc ra sao. Cô suýt chút nữa đã không trở về được rồi.
Đáng tiếc, cô không thể.
"Anh, em nghe giám đốc phòng nhân sự nói chị đã trở về rồi?"
Phàn Thanh Nhàn đi đôi giày cao gót màu trắng bước vào, tỏ vẻ như không biết gì.
"Đúng vậy."
Thư Giai Kiệt ngồi ở vị trí người tuyển dụng, ánh mắt lạnh lùng lúc liếc Thư Giai Ninh ngồi đối diện chuyển sang dịu dàng khi nhìn cô em gái xinh xắn đáng yêu: "Chuyện nhỏ, không đáng để em chạy xuống."
"Sao lại không đáng chứ!" Phàn Thanh Nhàn le lưỡi nghịch ngợm, đi qua mừng rỡ lắc cánh tay Thư Giai Ninh, thật đúng dáng vẻ em gái làm nũng với chị.
"Chị, rốt cuộc chị cũng chịu về rồi, mọi người đều rất nhớ chị!"
Giọng nói ngọt ngào như thể cô ta thật sự không biết Thư Giai Ninh đã về nước.
Thư Giai Ninh nhìn thấy phản ứng của anh trai thì trong lòng đau đớn, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra.
Cô lặng lẽ rút tay về: "Tôi không phải chị cô, nhà họ Thư đã đuổi tôi đi rồi."
"Chị... em... không không, Giai Ninh..." Phàn Thanh Nhàn cứng người, ngơ ngác nhìn cô như thể bị dọa sợ, tay cũng không dám víu lấy cô nữa.
"Mày nói cái gì vậy!" Thư Giai Kiệt tức giận đứng lên.
Anh ta không chịu nổi khi thấy cô em gái được cưng chiều tủi thân, không kìm được lạnh mặt quát Thư Giai Ninh: "Trước đây vì sao bố muốn cắt đứt quan hệ cha con với mày, mày còn không biết à?! Bây giờ Nhàn còn chịu bắt chuyện với mày chính là vì con bé lương thiện! Sao mày lại không biết tốt xấu gì vậy?! Không ngờ sáu năm trôi qua mà mày chẳng có chút tiến bộ nào!"
"Anh... đừng... chị không cố ý đâu, anh đừng tức giận..." Phàn Thanh Nhàn nhẹ lắc cánh tay Thư Giai Kiệt, nũng nịu khuyên can.
"Haiz, nếu nó ngoan ngoãn được bằng nửa em thì tốt rồi." Thư Giai Kiệt thở dài, yêu thương xoa đầu em gái, lại lạnh lùng nói với Thư Giai Ninh: "Thật không nên đưa mày đến Ý, năm xưa bố phải đưa mày đến khu ổ chuột mới phải! Ở đó rèn giũa mấy năm thì tính tình thế nào mà chẳng tốt lên hết!"
Thư Giai Ninh dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của anh ta, chỉ mỉm cười, không tranh cãi, cũng không nhúc nhích.
Nếu là sáu năm trước cô nhất định sẽ gào lên cãi lại... Anh ta là anh trai cô, có cùng huyết thống với cô, sao có thể giúp người ngoài như vậy chứ?
Nhưng bây giờ cô chỉ mím môi, im lặng che giấu cảm xúc đau xót và khó chịu, càng đau lòng càng phải cười thật tươi.
Sao cô có thể quên nguyên nhân trước đây cô bị đuổi khỏi nhà họ Thư chứ?
Hôm đó cô lại cãi nhau với bố, trốn trong phòng khóc một mình. Nhưng Phàn Thanh Nhàn lại mặc bộ quần áo anh trai mới mua cho cô ta, cố ý đến trước mặt cô ra oai.
Cô ta kề tai cô nói đi nói lại: Bố và anh trai tốt với cô ta bao nhiêu, trận hỏa hoạn năm xưa bi thảm thế nào, mà mẹ con cô ta lại phải cảm ơn cô ra sao...
Cảm ơn cô đã lấy trộm kính lúp của bố ra chơi, cảm ơn cô đã đặt kính lúp trên bệ cửa sổ rồi ngủ, cảm ơn cô đã gây ra trận hỏa hoạn kia, thậm chí, cảm ơn mẹ cô đã bị thiêu sống bên trong vì cứu cô! Bằng không, hai mẹ con cô ta làm sao có cơ hội bước vào Thư gia nhà cao cửa rộng chứ?
Khi đó tuy cô bướng bỉnh nhưng trong lòng thật sự vô cùng sợ hãi... Cô đã không có mẹ, lẽ nào phải mất đi cả bố và anh trai sao?
Lời nói và nụ cười của cô ta như một mồi lửa châm vào thuốc nổ, cô nhớ rõ cô đã không khống chế được mà bóp cổ cô ta, nhớ rõ cảm giác lạnh băng đó...
Cũng nhớ rõ bố và anh trai đã "kịp thời" chạy tới như thế nào.
"Em đã tự kiểm điểm sâu sắc lại mình rồi." Thư Giai Ninh nhếch miệng, đi lướt qua Phàn Thanh Nhàn, đặt hồ sơ xin việc trước mặt Thư Giai Kiệt: "Thế nên bây giờ em tay làm hàm nhai, rất nghiêm túc ứng tuyển đấy."
Làm việc ở tập đoàn Nam Lâm là quyết định cuối cùng sau nhiều lần suy tính của cô.
Cô đã ký hợp đồng với nhà họ Giản, tất nhiên không thể quay về nhà họ Thư được. Thế nhưng mẹ con Phàn Thanh Nhàn lại ở trong nhà, so ra thì cô không có nhiều thời gian tiếp xúc với bố và anh trai.
"Mày không bằng không cấp, còn muốn ứng tuyển gì? Đừng có tới đây làm loạn!" Thư Giai Kiệt mất kiên nhẫn cau mày, không nhận tập hồ sơ xin việc kia.
Lúc Thư Giai Ninh bị đưa đến Ý còn chưa thi tốt nghiệp trung học đâu, một người chưa từng học đại học lại đến ứng tuyển vị trí giám đốc tài chính của tập đoàn Nam Lâm à?
Đùa gì thế!