• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 20: LÀM KHÔNG XONG THÌ TÔI THIẾN CẬU

Giản Định tắm nước lạnh nửa tiếng trong toilet. Anh thở dài bất đắc dĩ cầm điện thoại bên cạnh lên, "Liên Chương, mai cậu tìm cho tôi một bác sĩ tâm lý đi." Anh nhất định phải xin ý kiến chuyên gia xem anh bây giờ đang bị làm sao. Lần này đã vậy, lần sau còn định thế nào nữa?

"Gì cơ? Từ từ đã..." Liên Chương vội vàng đáp.

"Cho cậu ba mươi giây, không nói xong thì tôi thiến cậu." Giản Định quay lại với dáng vẻ hờ hững bình thường, giọng nói bực bội, chỉ muốn đập vỡ điện thoại. Anh đang kiềm chế đến mức khó chịu mà cậu ta còn muốn thêm chất xúc tác gì nữa hả? "Mai gọi bác sĩ tâm lý đến cho tôi."

"Bác sĩ tâm lý á?" Liên Chương nghi ngờ, "Tố chất tâm lý của cậu đứng top 5 trên thế giới đấy, gọi bác sĩ đến để họ chữa cho cậu hay cậu chữa cho họ?"

"Biết tìm là được rồi, sao hỏi nhiều thế." Giản Định nghĩ ngợi xong bèn hỏi tiếp, "Cậu... biết cách nào... làm chỗ đang cứng mềm xuống không?"

"Sặc..." Liên Chương vừa uống một ngụm nước đã phụt ra, anh ta vội vàng cầm điện thoại chạy vào toilet, "Đờ, cậu đang ở nhà đấy hả? Ở nguyên đấy tôi qua liền!"

"Cậu qua làm gì?" Giản Định nhíu mày.

"Trời mẹ, cậu cứng đấy! Không ngờ luôn! Khéo phải hiếm ngang với mây gợn sóng và cực quang Iceland đấy! Tôi phải là người đầu tiên chứng kiến hiện tượng ngàn năm có một này mới được! Cậu đừng nói cho đám Vũ Hạo Vương và Kha Lê nhé."

Giản Định thật sự không biết nói gì với bạn mình, "Tôi cho cậu ba ngày để giải quyết hai dự án hợp tác với công ty AD."

Liên Chương chết đứng rồi, đây là quả báo cho anh ta đúng không? "Này này, toàn dự án lớn cả đấy, ba ngày không ngủ không nghỉ khéo mới làm xong, cậu thương tôi chút đi được không? Alo? Alo?" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút làm khuôn mặt Liên Chương dài thuỗn. Xong đời rồi, Giản Định không bao giờ nói hai lời! Mẹ kiếp, phải xẻo cái miệng thối này đi mất, chỉ biết ăn nói không suy nghĩ là giỏi!

Giản Định cúp điện thoại xong bèn đứng lên vào toilet tắm nước lạnh tiếp, song tình trạng cũng không khá hơn là bao. Anh không thèm quan tâm nữa mà nằm lên giường đắp chăn kín đầu, một lúc sau lại bực bội đứng lên kéo mành, nhìn xuống một người một chó trên thảm cỏ.

"Hắt xì..." Thư Giai Ninh vừa tắm cho Hổ Đại Vương vừa hắt xì cái thứ mười hay mười một gì đó trong chiều nay, cô xoa mũi và thầm cằn nhằn gì đó trong lòng. Hổ Đại Vương được tắm thoải mái đến mức rên ư ử, lè lưỡi liếm tay Thư Giai Ninh, cọ cơ thể béo tốt của nó lên người cô. Thư Giai Ninh mặc đồ chống nước nên cũng không lo bị ướt người, chỉ là tưa lưỡi của con chó khiến cô hơi ngứa.

Ánh nắng chiếu lên những giọt nước trên thảm cỏ, trông lấp lánh như vụn kim cương, Thư Giai Ninh ôm Hổ Đại Vương nằm lăn trên cỏ...

Đôi mắt đen láy của Giản Định như hố đen không thấy đáy, cậu nhỏ không nghe lời phía dưới dần mềm xuống vì tiếng cười của người phụ nữ kia...

Tám giờ sáng thứ tư, Thư Giai Ninh mặc đồ công sở có mặt đúng giờ tại văn phòng của Phàn Thanh Nhàn. Song đến mười giờ, Phàn Thanh Nhàn mới chậm rãi xuất hiện, tính đến lúc đó thì Thư Giai Ninh đã tới được hai tiếng.

"Ngại quá, Thịnh Ân cứ quấn tôi mãi, nói thế nào cũng không chịu để tôi đi."

"Ừm." Thư Giai Ninh bình tĩnh như không hiểu ý Phàn Thanh Nhàn, cô đặt sơ yếu lý lịch lên bàn làm việc rồi quay người định ra ngoài.

"Thế thôi đã định đi rồi à?" Phàn Thanh Nhàn không quen nhìn Thư Giai Ninh lạnh lùng hờ hững như vậy, đứng trên địa bàn của cô ta mà còn thái độ như vậy ư? Định lên mặt với bằng cấp nát bét ấy à?

"Còn việc gì à?" Thư Giai Ninh vẫn bình tĩnh như trước, cô thậm chí còn lười không thèm quay đầu nhìn Phàn Thanh Nhàn.

"Đây là thái độ của cô với trưởng phòng sao?" Hôm nay Phàn Thanh Nhàn mặc một bộ váy liền màu đỏ, cô ta chậm rãi bước đến đứng đối diện với Thư Giai Ninh, cản đường không cho cô đi, "Gọi tôi là trưởng phòng Phàn nghe xem nào."

"Mơ đi. Cô chẳng qua chỉ là một con tu hú chiếm tổ thôi." Thư Giai Ninh cười mỉm lạnh lùng đáp.

Phàn Thanh Nhàn như con mèo bị dẫm phải đuôi, khuôn mặt cô ta đột nhiên trở nên hung dữ nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, "Haha, Thư Giai Ninh, nếu cô không mang họ Thư thì cô chẳng là gì hết."

"Cũng hơn cô còn chẳng đủ tư cách để mang họ Thư." Thư Giai Ninh ngáp đầy chán nản, "Tránh ra đi, không có việc gì thì tôi ra ngoài."

"Chờ đã, tôi còn có thứ này chưa đưa cho cô." Phàn Thanh Nhàn tức giận lấy bảng chức danh từ trong ngăn bàn ra, định ném thẳng lên mặt Thư Giai Ninh nhưng bị cô nắm chặt lấy tay.

"Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi." Thư Giai Ninh giật lấy bảng chức danh trong tay Phàn Thanh Nhàn rồi ném vào túi xách.

Phàn Thanh Nhàn nhìn cổ tay đỏ ửng của mình mà ngây người, từ bao giờ mà chị ta lại khỏe như vậy?

Thư Giai Ninh mỉm cười đẩy cô ta ra rồi ra ngoài văn phòng. Thật ra cô cũng không muốn bỏ qua Phàn Thanh Nhàn dễ dàng như vậy, song ngại bố và anh nên không thể làm to chuyện được. Sáu năm trước vì quá bốc đồng mà chịu nhiều thiệt thòi, giờ cô nhất định phải nhẫn nại.

Thư Giai Ninh ngồi xuống bàn trợ lý trưởng phòng, cắm hoa bách hợp sáng nay mới mua vào bình hoa. Đây là nhà của cô, chủ tịch và tổng giám đốc là người thân của cô. Cô sẽ cố gắng hết sức để tập đoàn Nam Lâm phát triển tốt hơn, nhất định không được để Phàn Thanh Nhàn ảnh hưởng.

"Cô là nhân viên mới Thư Giai Ninh đó à?" Anna đi đến trước mặt Thư Giai Ninh, đẩy gọng kính rồi chìa tay với cô, "Chào cô, tôi là Anna, cũng là trợ lý của trưởng phòng. Sau này mong được cô chỉ bảo nhiều hơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK