• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 13: ANH KHÔNG NỠ

Một tiếng sau, Thư Giai Ninh đã lờ đờ nằm giữa một đống vỏ chai, say tới mức không biết trời trăng gì nữa.

“Này! Giai Ninh.” Tư Đồ Mai chọc chọc cô, thử lay gọi vài tiếng.

Thư Giai Ninh nhăn mày hất tay Tư Đồ Mai ra, sau đó lại ôm lấy chai rượu, đổi tư thế thoải mái rồi ngủ mất.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Đồng Ân Như ngồi bên cạnh Thư Giai Ninh, cảm thấy hơi lo lắng.

“Đừng gấp.” Tư Đồ Mai cười với lấy túi xách của Thư Giai Ninh, sau đó tìm điện thoại của cô rồi mở danh bạ ra. Ngón tay cô ấy lướt nhanh vun vút trên màn hình, cuối cùng thất vọng xìu xuống, tay xoa đầu cô gái đang bị chuốc say kia rồi nói với giọng tiếc nuối,

“Thư Giai Ninh, cậu đúng là đồ ngốc! Tốn cả ngày như thế mà ngay cả số điện thoại của đại gia cũng không lấy được!”

Đồng Ân Như cạn lời.

“Biết trước là như thế mà.” Đồng Ân Như lừ mắt nhìn Tư Đồ Mai, “Giờ làm gì đây? Mang về chỗ chúng ta à?”

“Không được.” Tư Đồ Mai cắn chặt răng, “Với kinh nghiệm nhiều năm làm thám tử của tớ, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này sẽ rất khó có lần thứ hai.”

“Cậu còn muốn làm gì?” Đồng Ân Như đỡ trán, thật sự bó tay với cô bạn thân này.

“Chúng ta có thể làm thế này…” Tư Đồ Mai cười gian xảo nhìn Thư Giai Ninh đầy ẩn ý.

Nửa tiếng sau.

Bác quản gia vừa ngáp vừa mở cánh cửa lớn của nhà chính, nhưng nhìn xung quanh chẳng thấy bóng dáng một ai.

“Ai thế, nửa đêm nửa hôm dám tới chọc phá nhà họ Giản à…” Ông ấy càu nhàu vài câu rồi định đóng cửa lại, bỗng khóe mắt chợt thấy một cô gái ôm chai rượu đang ngồi bên cửa.

Bác Phúc xoa xoa mắt, mượn ánh đèn hắt ra để nhìn kỹ lại, sau đó chợt hét lên: “Cô…Cô chủ….”

“Cô chủ, cô tỉnh lại đi…” Bác Phúc lay gọi nhưng Thư Giai Ninh vẫn không có tí phản ứng nào.

Tuy là mùa hè nhưng nhiệt độ ban đêm cũng hơi lạnh, bác Phúc vội dìu cô vào phòng khách.

Bên một chiếc xe thể thao màu đỏ cách đó không xa, hai cô gái dáng cao gầy đang dựa trước đèn xe, tay kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc trắng mờ lững lờ trôi, chỉ vài giây sau đã tan biến trong màn đêm đen kịt,

“Say đến thế chắc về tới nhà là ngủ luôn quá?” Đồng Ân Như lắc đầu, châm một điếu thuốc.

“Không, tớ có bỏ ít thuốc trong rượu.” Tư Đồ Mai liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay Đồng Ân Như, “Xem ra thuốc sắp phát huy tác dụng rồi.”

“Tự cầu phúc đi, ngày mai cậu ấy biết chuyện sẽ không tha cho cậu đâu.”

“Nếu cậu ấy cắn được người đàn ông đó một miếng thì tớ có bị dần một trận cũng đáng.” Tư Đồ Mai dụi tắt điếu thuốc trong tay rồi trở về ghế lái. Nhìn ánh đèn phía nhà họ Giản, vẻ mặt cô đầy thương xót, “Cho dù cơ hội rất nhỏ nhưng chúng ta cũng phải thử một lần xem sao. Thư Giai Ninh thật sự quá khổ rồi.”

“Được rồi, đừng bi quan như thế.” Đồng Ân Như thắt chặt dây an toàn, rồi vỗ vai Tư Đồ Mai, “Cậu quên tên trùm xã hội đen đó rồi à? Cả một tuần, gã ta dốc hết toàn lực chỉ để Thư Giai Ninh ngủ với gã một đêm! Thế nên cho dù Giản Định bị ăn cũng chẳng thiệt thòi gì.”

Tư Đồ Mai nhún vai, khóe môi hơi kéo ra vẻ tán đồng.

Ở một nơi khác, bên trong nhà họ Giản.

Giản Định âm u nhìn cô gái say không biết trời đất đang ôm chai rượu, cả người anh toát ra vẻ lạnh lẽo khiến không khí xung quanh như muốn đông cứng thành băng.

“Cậu chủ… Hay là để tôi bảo giúp việc gọi cô chủ dậy…” Bác Phúc đứng bên cạnh rụt cổ đề nghị.

Hu hu hu, trước giờ cậu chủ vẫn lạnh nhạt với mọi thứ mà, sao hôm nay lại như thế?

Cô chủ ơi, chẳng phải cô chủ sợ nhất là cậu chủ tức giận sao? Sao dám uống say như thế này?!

“Không cần.” Ánh mắt sắc như chim ưng của anh khóa chặt người Thư Giai Ninh, anh nói với quản gia: “Bác Phúc, chuyện này bác không cần lo, đi ngủ trước đi.”

“Nhưng cô chủ…”

“Không cần bác lo.” Giản Định lạnh lùng hừ một tiếng, “Cô ta không tuân thủ quy tắc, giờ còn muốn người khác hầu hạ à?”

“…Vậy được rồi.” Bác Phúc lo lắng liếc nhìn cô chủ nhưng không dám chống lại lệnh của cậu chủ, chỉ đành về phòng đi ngủ.

Thư Giai Ninh giống như cảm nhận được điều gì đó, cô rụt vai lại, cúi đầu, cơ thể co lại.

Chiếc đồng hồ cổ tinh xảo trong phòng khách gõ một tiếng, con chim nhỏ xíu màu vàng từ bên trong nhảy ra báo giờ.

Sắc mặt Giản Định lạnh tanh, ngón trỏ gõ nhịp trên chiếc bàn bên cạnh.

Buổi chiều hôm nay, anh về tới nhà liền nghe ông nói cô gái này còn chưa về, anh đợi một tiếng trời mà vẫn không thấy cô nhắn tin hay gọi điện.

Anh biết hôm nay cô tới tập đoàn Nam Lâm, sợ cô không kiềm chế được cảm xúc nên bảo Vũ Hạo Vương tìm vị trí cụ thể của cô hiện tại.

Cuối cùng định vị trên điện thoại đang ở Mị Sắc, anh vẫn có thể bình tĩnh.

Nhưng hai tiếng sau, rồi ba tiếng sau, cô gái chết tiệt này sao còn chưa quay về!

Cuối cùng thì sao? Một giờ sáng mới về tới nhà, còn dám uống say tới mức này!

Đôi mắt đen huyền của Giản Định bùng lên lửa giận, anh đứng dậy chỉnh lại bộ vest đang mặc, quyết định đêm nay cho cô nằm ngoài phòng khách, để cho cô nhớ kỹ bài học lần này!

Lúc anh sải bước đi ngang qua cô, bỗng Thư Giai Ninh ngẩng đầu.

Đôi tay mềm mại không xương của cô đột nhiên bắt lấy ngón tay của Giản Định, giọng khẽ nói, “Đừng để em lại đây, đừng đi mà, xin anh, đừng đi…”

Giản Định chau mày muốn giật tay ra khỏi tay cô, nhưng đôi tay cô nắm quá chặt, cuối cùng nằm gọn trong bàn tay anh.

Giản Định bị bệnh sạch sẽ, trước giờ chưa có một cô gái nào có thể tiếp xúc gần với anh, anh cảm thấy bây giờ anh nên ném cô gái không biết tốt xấu này sang một bên, sau đó cảnh cáo cô nếu còn tiếp tục như thế thì hợp đồng coi như hủy.

Nhưng vừa quay đầu, nhìn thấy cô gái đang nằm trên sô pha với khuôn mặt đỏ ửng, cần cổ phủ một màu hồng nhàn nhạt, mày chau lại, miệng chu lên, trông có vẻ như sắp khóc tới nơi, thì anh không nỡ hất ra nữa.

Một tổng giám đốc Giản thị luôn tàn nhẫn vô tình với thủ đoạn mạnh mẽ lại nhờ người anh em tốt đi điều tra phụ nữ, ngồi tới một giờ sáng chờ cô về, giờ lại còn bị người ta đụng chạm mà vẫn không nỡ hất ra!

Điên rồi! Điên mất rồi!

Trong lúc Giản Định vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc mình bị làm sao thì cô gái trên sô pha lại tiếp tục.

Cô mở mắt, lảo đảo đứng dậy, sau đó ném chai rượu qua một bên, đôi mắt ướt át say đắm nhìn người đàn ông trước mắt, sau đó cô bắt lấy bàn tay lớn của Giản Định đặt bên môi mình, rồi…

Nấc cụt!

Giản Định im lặng.

“Tỉnh rượu chưa?” Mặt Giản Định như bị mây đen che phủ, anh rút tay ra rồi nghiêm khắc nói, “Tỉnh rồi thì tới nhà vệ sinh ngủ đi, không được cãi lời, nếu không hợp đồng chấm dứt! Tôi nói được làm được!”

Cô gái trước mặt dường như không hiểu lời anh nói, nhưng đồ chơi trong tay đã không còn nữa, cô tủi thân cắn lấy ngón trỏ, đôi mắt mở to rưng rưng nhìn anh tố cáo, “Anh ăn hiếp tôi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK