• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 8: ANH GIẢN, CƯỜI MỘT CÁI ĐI

"Này!" Thư Giai Ninh bị người đột nhiên xuất hiện này làm giật mình đến mức suýt nhảy dựng lên: "Anh chui từ đâu ra thế, giật cả mình!"

"Một người đứng sờ sờ ở chỗ này, cô còn hỏi chui từ đâu ra à?" Giản Định không vui.

Cô gái này ra khỏi đại sảnh của Mị Sắc là hồn bay phách lạc, thậm chí anh đứng trước mặt còn không chú ý tới.

Thấy cô từ từ đi ngang qua, anh nhịn mãi, cuối cùng vẫn lên tiếng gọi cô.

Thư Giai Ninh tốt tính mỉm cười, quyết định không so đo với người đàn ông này.

Được, Thánh thượng nói gì cũng đúng. Anh! Vui! Là! Được!

"Người vừa nói chuyện với cô ở đại sảnh là ai?"

"Ừm..." Thư Giai Ninh cũng không thèm tính toán chuyện có phải cô bị theo dõi hay không. Cô vò đầu, thờ ơ nói: "Con riêng của mẹ kế kiêm kẻ giật bạn trai tôi, còn nhiều khúc mắc trong đó nữa. Ừm... giống mấy phim truyền hình dài tập chiếu buổi tối ấy... Cơ mà chắc anh không xem mấy thứ này."

"Nghe như chuyện cô bé Lọ Lem ấy nhỉ." Giản Định nhướng mày, không tỏ thái độ. Anh mở cửa xe Bugatti rồi ngồi vào vị trí tài xế.

Thư Giai Ninh im lặng chớp mắt, tự động đi về phía Range Rover.

Cô bé Lọ Lem à?

Thực chất cô cảm thấy mình còn đáng thương hơn cô bé Lọ Lem. Chí ít theo kết cục trong truyện cổ tích, Lọ Lem sẽ tìm được hoàng tử, còn cô thì sao? Thương tích chồng chất, còn phải tự mình gánh vác trách nhiệm đoạt lại tất cả.

"Qua đây." Giản Định chỉ vị trí ghế phụ, nhíu mày mất kiên nhẫn.

"Hả?"

"Đừng để tôi nói lần thứ hai."

"À à."

Thư Giai Ninh cảm thấy đầu óc hơi lơ mơ, nhưng vẫn nhanh chân ngồi xuống.

Không thấy tâm trạng Thánh thượng rất tệ sao! Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời anh ta nói là được rồi!

Ánh đèn nê ông đủ màu sặc sỡ chiếu qua cửa sổ xe, bầu không khí trong xe có chút ngượng ngập.

Vẻ mặt Giản Định không cảm xúc, anh cũng không hề nhúc nhích, trông y hệt một pho tượng điêu khắc. Thư Giai Ninh dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa gặp đôi nam nữ chó má kia cô cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà đùa giỡn nữa.

"Cái tên trúc mã của cô là thế nào?" Cuối cùng Giản Định vẫn mở miệng trước.

"Hả?" Thư Giai Ninh mở mắt ra, quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói.

Chỉ thấy người kia vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm con đường phía trước, cứ như thể câu anh vừa hỏi là quyết sách chiến lược quan trọng tầm cỡ quốc tế nào đó.

Nói thật, đây là lần đầu tiên cô thấy có người hóng hớt mà còn nghiêm túc đến vậy.

Nghĩ thế, cô đột nhiên bật cười, nỗi u ám trong lòng cũng tan đi không ít.

"Cười cái gì?" Giản Định liếc nhìn cô, hơi cau mày.

Rất ít người dám cười trước mặt anh chứ càng đừng nói là cười ra tiếng như thế.

"Không có gì." Ánh mắt Thư Giai Ninh vẫn tràn đầy vui vẻ, nhưng cô kìm lại cảm xúc, nghiêm túc giải thích: "Tôi và Viên Thịnh Ân, chính là người đàn ông trong đại sảnh Mị Sắc vừa rồi ấy, cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Anh ta cùng tôi vượt qua những đêm dài bất tận chìm trong đau đớn giày vò. Có một dạo tôi từng cho rằng chúng tôi sẽ luôn bên nhau đến khi kết hôn. Có điều về sau anh ta lại thông đồng với đứa con riêng của mẹ kế tôi."

Cô nhìn đèn đường đang liên tục trôi ngược về sau, một tay chống cằm, trên gương mặt không có chút cảm xúc dao động nào.

Cô vốn cho rằng trái tim mình đã như vũng nước đọng, nhưng đến khi thật sự bóc mở vết sẹo ra thì lại phát hiện, cô vẫn sẽ đau.

"Nực cười thật đấy, năm tôi bị đuổi ra khỏi nhà, lúc ở sân bày thành phố Dư Cát còn ôm bao hy vọng với anh ta. Thế nhưng lúc anh ta xuất hiện còn đạp tôi vì người phụ nữ anh ta yêu thương, mỗi cú đạp đều là chính giữa ngực."

"Ngu xuẩn." Giản Định hừ lạnh, không biết là đang nói người phụ nữ ngồi bên ghế phụ hay là nói chính anh.

Đúng là không nên hỏi vấn đề này mà, hình như không phải anh không có cảm xúc gì khi nghe người phụ nữ này nhắc đến tên gã đàn ông khác như anh nghĩ.

Thư Giai Ninh nheo mắt, hơi tức giận trừng anh: "Anh không hề trải qua, cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà nói năng hùng hồn như vậy!

Vẻ thờ ơ của Giản Định khiến cô cảm giác như thể hết thảy khó khăn năm xưa chẳng đáng nhắc tới. Nhưng sao có thể không đáng nhắc tới chứ? Rõ ràng cô phải chịu đau khổ như vậy!

Sắc mặt Giản Định càng lúc càng sa sầm, vốn cô chỉ hơi khó chịu, nhưng bây giờ lại giống như được ủ men, cơn giận càng ngày càng phóng đại.

Phẫn nộ như vậy chứng tỏ cô còn nhớ tên đàn ông kia có phải không?

Anh lạnh mặt, nghiêng người qua lấy một cuốn sổ đỏ ra ném lên đùi Thư Giai Ninh, giọng nói lạnh băng như tuyết đọng ngàn năm: "Đã vào nhà họ Giản thì dẹp thiên tình sử của cô đi, nhớ kĩ thân phận của mình!"

Thư Giai Ninh trợn mắt, thầm phỉ nhổ người đàn ông bên cạnh.

Rõ ràng anh hỏi tôi mới nói!

Già mồm, không muốn nghe thì anh đừng có hỏi!

Đồ đàn ông thối tha xấu tính!

Có điều cô quyết định bỏ qua, tức giận với Thánh thượng là một hành vi rất ngu xuẩn.

Cô thuận tay cầm giấy chứng nhận kết hôn trên đùi lên, mở ra, nhìn kĩ bức ảnh bên trong.

Cô và Giản Định căn bản không hề chụp chung, thế nên ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn là do dùng kĩ thuật ghép ảnh.

"Anh Giản à, anh trên ảnh thật là lạnh lùng, không cười chút nào!" Thư Giai Ninh bĩu môi, giơ tờ giấy chứng nhận ra trước mặt Giản Định: "Cơ mà khí chất vẫn rất đứng đắn..."

Quả nhiên người đẹp trai thì dù có quanh năm nhăn nhó cũng vẫn đẹp trai, Thư Giai Ninh nghĩ.

Nhưng Giản Định lại như bị đóng băng, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ thấp, anh không thèm liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh.

Thư Giai Ninh: "..."

Xem đi xem đi, tâm trạng của Thánh thượng lại tụt dốc rồi.

"Anh Giản?" Thư Giai Ninh cất giấy chứng nhận kết hôn, gọi một tiếng thăm dò.

Thế nhưng người bên cạnh không để ý đến cô.

"Anh Giản, cười một cái đi!" Thư Giai Ninh híp mắt: "Đừng trưng cái mặt lạnh mãi thế!"

"..."

"Học theo tôi này, cà - ri..." Thư Giai Ninh dùng hai ngón trỏ kéo khóe miệng mình ra: "Hoặc là anh có thể làm thế này..."

"..."

"Ây! Anh Giản!"

Giản Định lạnh lùng nhìn cô, mặt không đổi sắc: "Ồn quá!"

Thư Giai Ninh lập tức ngậm miệng, ngồi dịch sang bên phồng má như một đứa trẻ đang hờn dỗi, thề sẽ không để ý đến người đàn ông đáng ghét kia nữa.

Cô thấy tâm trạng anh ta không tốt nên mới muốn chọc anh ta cười mà!

Mà pho tượng băng nào đó lại dùng khóe mắt liếc dáng vẻ dỗi hờn của cô gái nhỏ, vài giây sau, ở nơi cô không nhìn thấy, khóe miệng anh hơi nhếch lên...

...

Sau chặng đường yên tĩnh, chiếc Bugatti xa hoa cuối cùng cũng dừng trước một câu lạc bộ tư nhân.

"Anh Giản." Một người phục vụ mở rộng cửa, cung kính chào.

"Ừ."

"Đây là đâu?" Thư Giai Ninh thò đầu ra cửa kính xe nhìn chằm chằm tòa nhà cao cấp trước mắt: "Chúng ta không về nhà chính à?"

Giản Định đỗ xe xong không quay đầu đi thẳng vào trong, không thèm để ý đến cô gái trong xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK