Vũ Hạo Vương ngẩng đầu khỏi máy tính, hơi kinh ngạc mà nhìn Liên Chương. “À, cũng không có gì, chỉ là Thư Giai Kiệt đúng là không thiên vị vì Thư Giai Ninh là em gái của hắn. Trông có vẻ... công bằng nghiêm khắc.” Liên Chương nhún vai với Vũ Hạo Vương, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói ra. Dù sao cũng là chuyện của nhà người ta, anh ta không muốn bình luận nhiều. Nhưng thật không ngờ Giản Định lại hỏi câu ấy!
Giản Định luôn thờ ơ cho dù là chuyện của mình hay của người khác. Ngay cả có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần be bét máu trước mặt anh, chắc rằng anh cũng chẳng thèm chớp mắt, cứ thế đi qua người ta. Vậy thì sao lại quan tâm đến chuyện của Thư Giai Ninh nhỉ?
“À... Giản Định này. Rốt cuộc vợ anh có chuyện gì vậy?” Liên Chương thử dò xét: “Hôm nay tôi gặp cô ấy ở ở tập đoàn Nam Lâm. Ở bảng tên hình như là trợ lý trưởng phòng gì đó, không phải cô ấy học tài chính sao?”
“Trợ lý trưởng phòng á?” Giản Định cũng không ngờ cô có thể làm được việc này, đuôi mày hơi nhướng lên.
“Anh không biết à!” Nhìn vẻ mặt anh, trong lòng Liên Chương đã sáng tỏ. Anh ta nhấp một hớp rượu, nói tiếp: “Không hiểu Thư Giai Kiệt nghĩ gì mà có thể để một người ngoài nghề vào làm ở phòng thiết kế? Đừng nói với tôi là anh ta hy vọng em gái có thể học lén nghề này, cả công ty đều là của nhà cô ấy rồi cơ mà!”
Giản Định hờ hững liếc qua anh ta, ánh mắt nhìn vào tay vịn của cửa kính mờ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Là anh em ruột, nhưng không phải anh em trên danh nghĩa.”
Sau khi Vũ Hạo Vương làm hoàn thành kế hoạch dự án thì cắm đầu lên mạng tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã đào bới được chuyện năm xưa.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
“Anh nói gì cơ? Gì mà anh em ruột với chẳng anh em trên danh nghĩa, có gì khác nhau không?” Liên Chương khó hiểu đi tới gần, cùng Vũ Hạo Vương xem từng tin tức trên màn hình. Mấy phút đồng hồ sau, anh ta cũng phải tặc lưỡi kinh ngạc.
Vũ Hạo Vương đẩy kính trên sống mũi, trong lòng cũng có phần kích động.
Thành tích xuất sắc thế kia chứng tỏ những gì cô từng trải qua không tầm thường, nhưng không ngờ sẽ là vậy.
Gián tiếp giết chết mẹ ruột mình, mỗi ngày còn phải đối mặt với mẹ kế và con gái bà ta, cuối cùng lại bị tống cổ ra nước ngoài! Nếu cô không đủ kiên cường, sợ rằng trái tim đã chết lặng bao lần rồi!
“Hai người chỉ cần biết qua loa là được rồi.” Giản Định lạnh lùng nhìn hai người trên sô pha, đại ý rằng: Hai người tìm kiểm kỹ về vợ tôi như vậy có phải muốn chết không?
Vũ Hạo Vương khẽ cười rồi thoát khỏi trang mạng. Từ lúc nào Giản Định lại trở nên trẻ con như vậy nhỉ?
“Sau khi hủy hợp đồng, anh định làm gì?” Liên Chương vắt tréo chân, dựa vào sô pha, khẽ lắc ly rượu trong tay.
Anh ta hoàn toàn không hiểu nổi Giản Định. Một người phụ nữ thì cũng thôi đi, lại còn là vợ hợp đồng, có đáng để Giản thị tiếng tăm lẫy lừng hủy hợp đồng hay không. Có phải đầu Giản Định bị úng nước không? Người ta có làm gì đâu, cứ thế vứt hợp đồng trị giá cả chục tỷ đồng đi, coi tiền như rác cũng không đến mức ấy chứ!
“Để xem đã rồi tính.” Giọng Giản Định thản nhiên.
“Chậc, tôi bảo nhé, xem tình hình vợ anh lúc này, chắc chắn cô ấy sẽ bị bộ phận thiết kế gây khó dễ vì là người ngoài ngành, chưa biết chừng còn ảnh hưởng đến hợp đồng của Giản thị nữa đấy.”
“Ảnh hưởng thì ảnh hưởng thôi.” Giản Định day đầu mày, mở máy tính ra.
“Anh đúng là vô tư.” Liên Chương chế giễu: “Đúng là ngược đời. Nhưng nếu xảy ra tình huống ấy thật, anh định làm thế nào?”
“Còn làm thế nào được nữa?” Giản Định bình thản ngước mắt, đôi môi mỏng khẽ thốt ra một câu: “Đương nhiên là nhường.”
Liên Chương và Vũ Hạo Vương đều nghẹn lời.
Sáu rưỡi tối.
Nắng chiều xuyên qua cửa kính, chiếu lên bàn làm việc màu xám nhạt, ánh lên những vệt vàng nhạt màu. Cản phòng thiết kế rộng rãi trở nên trống trải, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc chịu khó vang lên.
Thư Giai Ninh biếng nhác tựa vào ghế, lạnh lùng nhìn từng bản thảo thiết kế đã có trong tập tài liệu của mình từ lúc nào chẳng hay, trong lòng có cảm xúc khôn tả.
Cô ném tập tài liệu xuống bàn làm việc, đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn tòa nhà cao thấp không đều dưới lầu, hờ hững nhìn người qua đường giống như đàn kiến ngược xuôi kiếm ăn.
Người của phòng thiết kế đúng là không phụ lòng cô. Trịnh Diễm và Lily một trước một sau giúp đỡ cô, đem bản thiết kế đã làm xong kẹp vào tập tài liệu trên bàn làm việc của cô. Tuy những người còn lại không làm trắng trợn như vậy nhưng trước khi tan làm, bọn họ đều đồng loạt để mấy tờ giấy thiết kế trên bàn làm việc của mình.
Nếu cô thật sự là một người ngoài nghề, nếu cô có một chút lòng tham, chắc chắn kết cục sẽ biến thành cả đời không thể ngóc đầu lên được.
Thư Giai Ninh thu lại tầm mắt, cầm lấy bản vẽ trên bàn làm việc, từng bước từng bước nghiêm túc xem xét, sau khi đi qua ba bàn làm việc, cô cau mày đặt bản vẽ xuống, khe khẽ thở dài.
Thảo nào hiện tại tập đoàn Nam Lâm mãi giậm chân tại chỗ, thậm chí còn có khuynh hướng thụt lùi. Rõ ràng các tác phẩm của phòng thiết kế này chỉ hào nhoáng bề ngoài, không hề có chút cảm xúc nào, làm sao có thể thực sự chạm tới trái tim của người tiêu dùng?
Nếu cô đoán không sai, lý do tập đoàn Nam Lâm có thể giữ vị trí hàng đầu trong nước là vì chưa có ai phàn nàn hay chứng minh được rằng trang sức của họ nhiễm phóng xạ, nguyên liệu mà họ dùng đều là hàng cao cấp.
Nhưng thiết kế trang sức mà không có thiết kế, chỉ chăm chăm vào đá quý thì liệu công ty này có thể duy trì được bao lâu?
Thư Giai Ninh ổn định tinh thần, đưa tay ra phía sau định tìm đại một bản vẽ nào đó để xem, kết quả sờ mãi mà không chạm được vào thứ gì.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện bàn làm việc đã được xếp dọn ngay ngắn, không có một tờ thiết kế nào ở phía trên cả.
Cô hơi nhíu mày, không ngờ trong phòng thiết kế có người không vào hùa với đám kia.
Trên bàn đặt một chiếc cốc được rửa sạch, phong cách của mấy năm về trước. Thư Giai Ninh có chút tò mò, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, phát hiện chủ nhân của bàn làm việc dùng rất nhiều đồ cũ, thậm chí cả bút vẽ dùng xong cũng tiếc không vứt đi.
Không đúng! Điều này không hợp lý chút nào.
Thư Giai Ninh nhíu chặt mày. Theo cô biết đãi ngộ của tập đoàn Nam Lâm dành cho nhân viên thiết kế rất hậu hĩnh, hơn nữa thỉnh thoảng còn có tiền thưởng, sao nhà thiết kế này lại sống nghèo khó vậy nhỉ?
Thư Giai Ninh vô cùng tò mò với người khác biệt này. Cô tháo kẹp tóc trên đầu xuống, ngón tay linh hoạt vặn xoáy, dễ dàng mở khóa tủ của bàn làm việc.
Cô nhoẻn môi cười tươi tắn như trẻ con, lâu rồi mình không dùng chiêu này, không ngờ vẫn chưa bị lụt nghề.
Những quyển tài liệu bị lật xem nhiều nên bị quăn mép, bên trong lần lượt là những đường bút đỏ không đồng nhất và chi chít lời chú giải. Thư Giai Ninh thoáng nhìn lướt qua, đôi mắt bỗng sáng lên.
Cô đặt quyển tài liệu sang một bên, lấy vài tờ giấy thiết kế đã ố vàng ở tít bên trong ra. Cô xem xong, nụ cười nơi khóe môi vô thức trở nên tươi tắn hơn.
Tuy rằng khá bất lịch sự vì chủ nhân chưa cho phép đã lục lọi xâm phạm vào góc riêng tư của người ta, nhưng Thư Giai Ninh cực kỳ hài lòng về cách làm của mình hôm nay, nếu không có lẽ hòn ngọc quý này sẽ bị chôn vùi mất...