• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 29: VỆ SĨ CỦA CẬU GIẢN

Xe cứ thế đi lên đường núi, khoảng mười phút sau Giản Định đỗ xe bên sườn núi. Thư Giai Ninh nhìn người hầu cách đó không xa mà khẽ cau mày, có chút tò mò.

“Ban đầu cô cho tôi xem mấy tờ giấy chứng nhận kia, đều là thật à?” Giản Định thình lình thốt ra một câu.

Thư Giai Ninh ngẩn người mãi sau mới phản ứng lại được. Giản Định đang nói đến tờ giấy chứng nhận về Judo và Taekwondo mà cô cho anh xem lúc ở vườn rau của ông Giản.

“Đương nhiên là thật.” Cô cười: “Cho ăn gan hùm mật gấu tôi cũng không dám lừa anh.”

“Vậy thì tốt.”

“Cho nên, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết đây là đâu không?” Dường như cô dự cảm được điều gì, Thư Giai Ninh có chút hưng phấn, giống như các nguyên tử ngủ yên bao lâu trong cơ thể bắt đầu hoạt động trở lại.

“Võ đài quyền anh.” Giản Định cởi dây an toàn ra rồi xuống xe: “Đằng sau có quần áo thể thao, cho cô 5 phút để thay.”

“Yes sir!” Thư Giai Ninh không hề giữ dáng vẻ thục nữ chào anh, thích thú nhìn Giản Định kéo cửa xe lên.

Những năm ở Ý, ban đầu cô trốn tránh sát thủ khắp nơi, về sau cô trùng hợp quen biết một băng đảng xã hội đen có nghĩa khí, vì vậy khả năng đánh đấm của cô dần dần tăng lên. Từ một cô gái liễu yếu đào tơ, giờ cô có thể thoải mái hạ gục kẻ cơ bắp 100kg.

Thật ra thì cô không thích mấy cô nàng thục nữ suốt ngày váy vóc này nọ, cũng không thích người giống như Phàn Thanh Nhàn phải quyến rũ hút hồn trong mỗi bước đi, ngược lại cô thích cảm giác tuyệt vời khi được thoải mái vung nắm đấm trong lúc đọ sức.

Mấy ngày gần đây phải nhịn một bụng tức, cô đang lo không có chỗ trút giận đây!

truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!

Không ngờ cô và Giản Định cũng có lúc hợp nhau đến bậy.

Bên ngoài xe, Giản Định tựa vào sau xe, ra hiệu với người hầu trước cửa, ý bảo anh ta đừng đi qua và đừng báo cho những người khác, hôm nay anh đang có hứng nên mới tới đây thôi.

Vốn dĩ tối nay còn có một bữa tiệc, quy mô không lớn lắm nhưng ông nội đã gọi tới dặn dò anh đưa Thư Giai Ninh qua, tiện thể giới thiệu trước công chúng. Giọng ông cụ sốt sắng như thể có người đang đeo đuổi, chuẩn bị cướp vợ anh vậy.

Giản Định cũng vâng lời ông nội, dù sao đối với anh, chuyện công bố “cô Giản” vào lúc nào cũng vậy cả.

Nhưng buổi tối ở trong xe, anh thấy cô cúi gằm đầu, ỉu xìu nói ra câu “Trừ lúc anh trai xuất hiện, tôi lại không kiểm soát được tâm trạng mình”, trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh cô uống rượu say vào đêm hôm ấy, gương mặt nhỏ nhắn giàn dụa nước mắt. Đột nhiên anh lại thay đổi chủ ý, không muốn đưa cô đến buổi tiệc xã giao chẳng có ý nghĩa kia nữa, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa cô đến nơi này.

Thời điểm Giản Định và Thư Giai Ninh bước vào võ đài quyền anh, đúng lúc có hai người đàn ông đang thi đấu giữa võ đài. Vài người đứng xem bên dưới, nam nữ đủ cả, họ vừa uống rượu vang vừa ăn uống linh đình.

“Không biết ngọn gió nào đưa cậu Giản đến đây?” Một anh chàng vạm vỡ xăm trổ đầy tay, nửa người trên chỉ mặc một chiếc com lê màu đen tinh mắt phát hiện ra Giản Định và Thư Giai Ninh. Anh ta cười phúc hậu, bĩu môi với hai người: “Cậu Vũ với cậu Liên xem ai tới kìa?”

“Ôi, sao anh đến cũng không báo trước một tiếng!” Liên Chương đẩy cô gái trong lòng sang một bên, cùng Vũ Hạo Vương sóng vai đứng dậy.

Các cậu ấm nhà giàu đều tự động nhường đường, bọn họ không ngờ sẽ gặp được tổng giám đốc Giản thị nổi tiếng gần xa ở đây. Tất cả mọi người đều không khỏi kích động khi tận mắt nhìn thấy nhân vật cao quý như thần tiên này.

“Thích đến thì đến, cần gì phải có lý do.” Giản Định thản nhiên đi qua đám người, ngồi vắt tréo chân trên chiếc sô pha màu đỏ tím, nhận lấy điếu thuốc mà người hầu đưa tới.

“Ha ha, lần trước cậu 'thích đến' là lúc nào ấy nhỉ! May mà hôm nay tôi cũng tới, nếu không chẳng biết phải chờ bao giờ mới được gặp cậu!” Anh chàng vạm vỡ vừa rồi nói giễu, trông có vẻ bọn họ rất thân quen.

“Chậc chậc, anh Báo đừng thiên vị thế chứ, Giản Định không đến thì còn có tôi và Hạo Vương nữa mà!” Liên Chương cũng hùa theo.

Người được gọi là anh Báo nở nụ cười chất phác, không đáp lời mà nhìn vào cô gái có gương mặt tuyệt trần mặc quần áo bó đằng sau Giản Định: “Cô đây là...”

Đừng trách hắn không biết, phải biết rằng ngoại trừ cô Lục thì bên cạnh Giản Định chưa từng có cô gái nào khác.

“Vệ sĩ.” Thư Giai Ninh lịch sự mỉm cười, vô cùng hiểu ý đáp thay Giản Định: “Tôi là vệ sĩ của cậu Giản.”

“Vệ sĩ á?” Khóe miệng anh Báo giật giật.

Giản Định có thể dễ dàng quật ngã võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp, hơn nữa còn một lần quật ngã hơn 5 người, từ lúc nào anh cần có vệ sĩ vậy? Hay là để cho có khí thế?

Không đúng! Anh chỉ cần đứng một chỗ là có khí thế rồi mà!

Liên Chương và Vũ Hạo Vương đồng thời nhìn Thư Giai Ninh, cũng không dám lắm mồm xen vào.

Bàn tay Giản Định đang đưa điếu thuốc vào miệng khựng lại, trên mặt anh thoáng chốc mây đen phủ kín. Anh hờ hững liếc cô gái đang đắc ý vì sự thông minh của mình rồi tiếp tục hút thuốc, không thừa nhận cũng không phản bác.

“Mấy người xuất sắc gần đây là những ai?” Anh hỏi.

Anh Báo “Ôi” một tiếng, vội vàng xin tha theo bản năng: “Cậu muốn lên đấu à? Cậu tha cho cái võ đài quyền anh này của tôi đi! Vất vả lắm tôi mới nuôi dưỡng được mấy mầm non, không thể để cho cậu đánh tàn phế được!”

“Không sao, tôi không lên.” Giản Định đổi tư thế, động tác nhả khói thuốc đều toát lên sự cuốn hút khó tả: “Để ‘vệ sĩ’ của tôi lên thử xem.”

Anh nhắc đến hai chữ “vệ sĩ” là có ý khác, dĩ nhiên Thư Giai Ninh cũng nghe thấy. Chẳng hiểu sao, cô cảm giác hình như Giản Định đang tức giận, hơn nữa còn vô cùng tức giận. Nhưng rõ ràng cô đã thông minh và dũng cảm đến vậy rồi cơ mà? Anh còn muốn gì nữa?

Anh Báo cũng không chú ý đến chi tiết này, vừa nghe nói Giản Định không lên đài mà là cô gái xinh đẹp dáng người nóng bỏng nhưng hoàn toàn không có lực sát thương kia thì vui lên trông thấy.

“Thật không phải khoe khoang, mấy người lần này được đều coi là niềm tự hào của tôi! Tuy chắc chắn không thể sánh với cậu nhưng ăn đứt 95% tuyển thủ còn lại! Cô vệ sĩ của cậu cũng nên cẩn thận nhé, hà hà!”

Hắn phất tay một cái liền có mấy người cao to lực lưỡng đi đến, cung kính cúi đầu chào bốn người đàn ông này mà chẳng thèm ngó ngàng đến Thư Giai Ninh.

Thư Giai Ninh không biết nói gì. Thật sự cô không có cảm giác tồn tại thế sao?

“Trước kia chơi trò này chưa?” Giản Định nói với cô: “Tuy nó gọi là quyền anh nhưng thật ra ở đây không có quy tắc nào cả, bất kể dùng phương pháp gì, người cuối cùng đứng trên võ đài mới là người chiến thắng.”

“Tôi biết.”

Trước kia ở băng đảng xã hội đen, Thư Giai Ninh không ít lần trải qua những cuộc thi đấu kiểu này, mà cô cũng đã đích thân trải nghiệm quyền anh “không quy tắc” rất nhiều lần. Nhưng khi đó còn kinh khủng hơn một chút, bởi vì có người vì thắng lợi mà còn đem theo cả dao găm ra sân, đôi khi đánh đến nỗi cả võ đài quyền anh đều lênh láng máu tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK