"Hừ, tôi đã ngứa mắt cô gái kia lâu rồi, trông đến là đĩ thõa, chẳng coi ai ra gì." Lily ném bút chì xuống rồi dựa vào ghế.
"Có ai coi là cô chủ đâu mà bày đặt." Một cô gái khác cũng hùa vào, "Vốn không bằng cấp không kinh nghiệm, may gặp được trưởng phòng mới được vào làm! Cô ta thì hay ho rồi, trơ trẽn đến thế là cũng, không thấy trưởng phòng khó xử thế nào hay sao. Trưa nay trưởng phòng qua giải thích, tôi nghe mà suýt khóc ấy."
"Không thấy sáng nay tổng giám đốc cũng tới hả? Nếu cái cô Thư Giai Ninh ấy không nhận lỗi thì đã bị đuổi lâu rồi."
"Đúng đấy, mọi người có thấy lúc nãy nhờ mua ít đồ mà mặt cô ta xị ra không? Cô ta có biết gì đâu, không làm chân sai vặt cho tụi mình thì làm được gì?"
Thư Giai Ninh càng nghe mà càng cười tươi hơn, xem ra phòng thiết kế đã xảy ra rất nhiều chuyện trong lúc cô đi vắng.
"Tôi vào toilet trang điểm chút đã" Trịnh Diễm đứng lên, thầm liếc liếc mắt với Lily.
Lily hiểu ý bèn theo sau, "Chờ tôi với, tôi cũng đi."
Thư Giai Ninh suy nghĩ một chút rồi cũng vào toilet, chọn một buồng rồi đóng cửa lại. Khoảng mười giây sau, hai cô gái nọ mới bước vào.
"Diễm à, cô định làm theo lời chị Anna nói thật à?" Lily dựa vào bồn rửa tay mà lo lắng hỏi.
"Đương nhiên, Anna đã bảo nếu chuyện này thành công sẽ thăng chức cho tôi lên làm nhà thiết kế cao cấp. Đây là ước mơ của tôi, nên tôi nhất định phải làm."
"Nhưng mà..." Lily không an tâm cho lắm.
Trịnh Diễm đặt bông dặm phấn xuống, "Sợ gì chứ, theo tôi thì cô thiệt gì chứ?"
"Không phải, tôi lo bên tổng giám đốc kìa. Cô nghĩ xem nếu chuyện này mà đến tai anh ta thì làm sao đây? Dù sao cũng là cô cả nhà họ Thư, tuy bảo bị đuổi ra khỏi nhà rồi nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, người ngoài như chúng ta..."
Trịnh Diễm bỏ son vào túi xách, cẩn thận nhìn ra cửa rồi nói thầm với Lily, "Tôi chỉ nói bí mật này cho cô thôi đấy. Đừng nói cho ai khác biết không? Nghe Anna kể, tổng giám đốc chẳng có cảm tình gì với cô ta đâu, sáng nay còn bảo cô ta cút đi cơ mà. Nhờ trưởng phòng cầu xin nên mới được ở lại đấy. Lúc đó kế của Anna sắp bị vạch trần ra rồi, nhưng tổng giám đốc vẫn khăng khăng cho rằng đó là lỗi của Thư Giai Ninh. Nên chẳng việc gì phải sợ đâu."
"Vậy thì tôi yên tâm rồi." Nghe Trịnh Diễm nói vậy, Lily cảm thấy tự tin hơn, "Tôi ngứa mắt cô ta từ đầu rồi, hừ, trông đĩ thõa kinh đi được."
Có vài việc dù họ không muốn thừa nhận, tuy Thư Giai Ninh không bằng cấp phải dựa vào quan hệ mới được nhận vào làm, song khuôn mặt và dáng người của cô thật sự khiến người ta khó có thể dời mắt, nhất là đôi chân dài của cô, nói là hoàn hảo cũng không ngoa. Vẻ đẹp của trưởng phòng là đáng yêu ngây thơ, vẻ đẹp của Thư Giai Ninh không đến mức quá rực rỡ nhưng người ta có thể cảm nhận được sự hơn người của cô, không đến mức lạnh lẽo như dòng sông băng mà mát lành như ốc đảo giữa sa mạc.
"Thôi đừng nghĩ lung tung nữa, cứ theo kế hoạch mà làm, không thiếu phần của cô đâu mà lo." Trịnh Diễm cười, trong đầu hiện lên cảnh tượng mình trở thành nhà thiết kế cao cấp.
"Ừ!" Lily vui vẻ gật đầu. Mặt đẹp chân dài thì có ích lợi gì chứ? Ăn hại thì ngàn năm vẫn là ăn hại thôi, tuổi gì mà đòi so với người tài sắc song toàn như trưởng phòng chứ!
Khi hai người kia đi rồi, Thư Giai Ninh mới chậm rãi đẩy cửa buồng vệ sinh. Trước khi cô đến đây cũng đoán trước được việc mình sẽ không dễ dàng gì mà được nhân viên phòng thiết kế chấp nhận, dù sao trong mắt họ thì cô là kẻ ngoài ngành không biết gì về thiết kế cả. Cô cũng đã xem danh sách nhân viên trong bộ phận này, trình độ học vấn của cô bị để trống, cũng không quá ngạc nhiên khi Phàn Thanh Nhàn làm vậy.
Phòng thiết kế tựa như linh hồn của công ty trang sức vậy, vì thế hôm qua cô đã nghĩ kỹ, dù người của phòng thiết kế làm gì thì cô phải nhịn, dù không thể nhịn được thì cũng phải nhịn. Cô nhất quyết không thể quậy tung cả phòng thiết kế ấy lên được, bố và anh là dân kinh doanh nhưng có trình độ nhất định trong giám định thiết kế. Nếu phòng thiết kế loạn lên vì cô thì tập đoàn Nam Lâm sẽ bị ảnh hưởng. Đến lúc đó, các công ty đối thủ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Nhưng giờ cô đột nhiên không muốn nhẫn nhịn nữa. Thì ra phòng thiết kế của tập đoàn Nam Lâm, cách các nhà thiết kế thực hiện ước mơ của mình không phải là phấn đấu để tạo ra tác phẩm tuyệt vời, mà là chia bè kết phái giúp người khác làm việc. Những kẻ này sẽ đem vinh dự về cho công ty ư? Chúng chỉ là đám sâu mọt, nanh vuốt của Phàn Thanh Nhàn mà thôi. Vậy thì tập đoàn Nam Lâm cần chúng làm gì chứ?
Thư Giai Ninh lạnh lùng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương mà nhíu mày. Xem ra việc tiên quyết là phải chỉnh đốn lại phòng thiết kế, với tập thể nhân viên thế này, họ sẽ mất chỗ đứng tại thị trường trong nước chứ đừng nói đến việc vươn ra thị trường quốc tế. Với những nhà thiết kế không đủ tư cách thế này, dù bố và anh có giỏi kinh doanh đến mấy cũng không thể kéo công ty đi lên được.
Tại văn phòng tổng giám đốc, Thư Giai Kiệt đang xem báo cáo mà thư ký vừa trình lên, anh ta càng xem càng cảm thấy tinh thần nặng nề. Lát sau, anh ta mệt mỏi dựa vào ghế và ném báo cáo lên mặt bàn.
Hiện giờ, tập đoàn Nam Lâm đang khoác vỏ ngoài là đầu tàu của giới trang sức trong nước, song chỉ ban lãnh đạo cấp cao biết rằng, sở dĩ tập đoàn Nam Lâm chiếm được chỗ đứng trong nước đều là nhờ công ty trang sức của nhà họ Giản đang tập trung phát triển thị trường nước ngoài. Nếu không thì tập đoàn Nam Lâm không thể giành được dự án thiết kế với nhà họ Giản được. Mấy năm gần đây, thành tích của tập đoàn ngày càng trượt dốc thảm bại, các công ty đối thủ như hổ rình mồi, tình hình cạnh tranh càng lúc càng khốc liệt. Nếu không có đội ngũ kinh doanh xuất sắc thì địa vị số một trong ngành của tập đoàn Nam Lâm đã bị cướp đi từ lâu.
"Tít!" Điện thoại trên bàn đổ chuông, có cuộc gọi nội bộ từ thư ký.
"Tổng giám đốc, có ngài Liên xin gặp ạ…"
"Liên Chương ư?" Thư Giai Kiệt hơi kinh ngạc.
"Thưa, vâng."
Thư Giai Kiệt nhíu mày, không hiểu vì sao Liên Chương lại tìm anh ta. Mọi người đều thuộc tầng lớp thượng lưu trong thành phố, tuy biết nhau nhưng anh ta tự nhận rằng mình chưa từng qua lại với Liên Chương.
"Ừ, mời anh ta vào phòng khách đi, tôi sẽ qua ngay."
"Vâng, thưa tổng giám đốc."
Thư Giai Kiệt đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn xuống bên dưới một lát rồi mới mặc áo vest và đi về phía phòng khách.
"Cậu chủ Thư đúng là bận rộn, tôi đến quấy rầy thế này cũng ngại." Liên Chương ngồi vắt tréo chân trên ghế sô pha mà ngáp dài một cái.
"Có chuyện gì không?" Thư Giai Kiệt ngồi xuống ghế, làm ngơ trước lời mỉa mai của Liên Chương và đi thẳng vào chủ đề.
"Cũng không có gì quan trọng, tôi đến báo tin, tiện trốn việc chút thôi." Liên Chương bĩu môi, dự án công ty AD khiến anh ta sắp phát điên tới nơi rồi, khó khăn lắm mới ném hết công việc cho Vũ Hạo Vương và trốn khỏi Giản thị, anh ta phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được.
"Báo tin gì?" Thư Giai Kiệt không quan tâm những việc không liên quan đến mình, chỉ tập trung hỏi vào điểm mấu chốt, song Liên Chương không định cho anh ta biết dễ dàng như vậy.
"Chậc, lạnh lùng thế nhỉ? Làm như tôi đến đòi nợ không bằng."