Thư Giai Ninh nghe Phàn Thanh Nhàn không ngừng phóng đại sự việc lên và nhìn thấy cơn giận ngút trời của Thư Giai Kiệt vì lời bơm đểu đó, dù đã chuẩn bị từ trước nhưng trong lòng vẫn lạnh lẽo như thể có gió mùa đông bắc thổi đến, nó len lỏi đến từng ngóc ngách, khiến cô lạnh đến mức run rẩy.
“Em có bản thảo thiết kế.” Cô bình tĩnh lên tiếng trước cơn giận của Thư Giai Kiệt.
“Mày dám lừa Nhàn à?” Thư Giai Kiệt ngẩn ra, nhưng điều đầu tiên anh ta nghĩ đến là không ngờ con bé Thư Giai Ninh lại mưu mô đến thế, xem ra dì Liễu nói có lý, căn bản Thư Giai Ninh không phải là loại con gái ngây thơ gì!
Phàn Thanh Nhàn cũng kinh ngạc, ở một góc Thư Giai Kiệt không nhìn thấy, cô ta chĩa ánh nhìn độc ác về phía Thư Giai Ninh.
Cố ý giả vờ như không có bản thảo thiết kế, cố ý đến văn phòng tổng giám đốc, chỉ vì muốn mách với anh rằng cô ta bất công đổ oan cho Thư Giai Ninh?
Nhưng sau khi nghe Thư Giai Kiệt nói, cô ta lại yên tâm. Quả nhiên anh trai lúc nào cũng đứng về phía cô ta.
Không ngờ anh trai lại nghĩ thế, Thư Giai Ninh nhắm mắt lại ra chiều đau khổ, có điều rất nhanh sau đó cô lại mở mắt ra, đáy mắt cô trong veo.
“Em không làm thế, từ xưa đến nay chưa bao giờ em nói là mình không biết vẽ bản thảo cả, em chỉ…” Thư Giai Ninh ngập ngừng, đi thẳng về phía bàn làm việc, giơ tập tài liệu ra trước mặt Thư Giai Kiệt, cô cầm tập liệu vẩy nhẹ, hai mươi mấy bản thiết kế rơi ra khắp bàn làm việc.
Thư Giai Ninh cười lạnh, thản nhiên nói: “Em chỉ không biết giao bản nào mới được thôi, dù sao đây đều là những bản thiết kế mà đồng nghiệp đích thân đưa cho em.”
“Thế là có ý gì?” Thư Giai Kiệt liếc đống bản thảo trên bàn, thoáng cau mày.
“Chẳng có ý gì cả, chỉ là mong trưởng phòng Phàn mang những bản thiết kế này về trả đúng cho chủ cũ, dù sao cũng không phải là đồ của tôi, tôi không dám lấy.” Thư Giai Ninh chớp thời cơ, không thể cho Phàn Thanh Nhàn một cơ hội để giải thích, bởi vì cô biết chắc chắn rằng những thứ mơ hồ càng dễ làm người khác nghi ngờ.
Cô mở tập tài liệu ra, nhẹ nhàng lấy ra một tờ cuối cùng đưa đến trước mặt Thư Giai Kiệt, “Đây chính là tác phẩm của em.”
Phàn Thanh Nhàn ngay lập tức tái mặt, gương mặt vặn vẹo, biểu cảm độc địa, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cô ta quá chủ quan, thế mà để Thư Giai Ninh lợi dụng, làm bệ đỡ cho cô ta giẫm lên.
“Chị… sao chị lại như thế? Là em không tốt với chị sao? Sao chị lại đùa giỡn em như thế?” Phàn Thanh Nhàn đau lòng cụp mắt, nhận lấy bản thảo trong tay Thư Giai Ninh.
Thư Giai Ninh chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta, giống như không nghe thấy gì. Cô chỉ cố chấp giơ cánh tay bị Phàn Thanh Nhàn đè xuống lên, đưa bản thảo đến trước mặt Thư Giai Kiệt một lần nữa: “Đây là tác phẩm của em.”
Lạnh lùng liếc nhìn bản thiết kế, lại lườm Thư Giai Ninh, Thư Giai Kiệt đánh bốp một cái làm bay bản thiết kế trên tay Thư Giai Ninh. Anh ta không nổi cáu, nhưng giọng điệu vô cùng tàn nhẫn, “Thư Giai Ninh! Mày đủ chưa đấy? Nếu không phải lúc đầu Nhàn đồng ý cho mày vào bộ phận thiết kế thì mày tưởng mày có thể ở lại sao? Nhưng kết quả thì sao nào? Mày nói xem, mày đến đây chưa đến một tuần mà đã gây ra bao nhiêu rắc rối? Hử? Bộ phận thiết kế rất quan trọng với tập đoàn Nam Lâm, coi như tao cầu xin mày đấy, mày bỏ qua cho nó được không? Cô Thư ạ, coi như tao xin mày đấy, mày rời khỏi công ty được không?”
Thư Giai Ninh ngẩng lên nhìn anh ta, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Anh ấy vừa nói gì cơ? Anh ấy bảo cô đi ư? Ồ không, không đúng, anh ấy nói là… cầu xin cô đi cho?
Thư Giai Ninh nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm, khóe môi cô nhếch lên thành một nụ cười chế giễu. Cô cúi xuống nhặt bản thiết kế lên, rồi lại đưa đến trước mặt Thư Giai Kiệt, “Đây là tác phẩm của em.” Cô bình tĩnh lặp lại lần nữa.
“Mày…” Thư Giai Kiệt không ngờ cô lại cố chấp đến thế, anh ta nói khó nghe đến thế rồi sao cô vẫn có thể mặt dày nói rằng đây là tác phẩm của cô?
Anh ta thở dài một hơi, nghĩ đến bản tính bướng bỉnh không chịu thua bẩm sinh của Thư Giai Ninh, thi gan với nó đảm bảo không có hiệu quả, không bằng cứ xem tác phẩm của nó thế nào, dù sao theo như sơ yếu lí lịch lần trước nó gửi đến, nó học khoa học tự nhiên, chắc chắn không có thành tựu gì trên lĩnh vực thiết kế rồi, hay nói một cách khác thì, anh ta cũng có cớ chính đáng để đuổi Thư Giai Ninh ra khỏi công ty.
“Sau lần này, tao xin mày đừng có bám lấy tao nữa.” Thư Giai Kiệt không hề nể tình nói, anh ta chắc chắn rằng Thư Giai Ninh sẽ chẳng vẽ được thứ gì ra hồn.
Anh ta lạnh lùng cầm lấy bản thảo, tùy tiện liếc nhìn, nhưng chỉ trong chốc lát liền sững người. Thư Giai Kiệt trợn trừng trừng nhìn vào tờ giấy mỏng manh, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi và… kinh ngạc vì quá đẹp.
Cùng lúc đó Phàn Thanh Nhàn luôn đứng bên cạnh Thư Giai Kiệt cũng nhìn thấy tác phẩm thiết kế hiển nhiên không phải của người nghiệp dư.
Một chiếc nhẫn đơn giản mà phóng khoáng nằm chính giữa trang giấy, bình thường người ta chỉ khảm kim cương bên ngoài nhẫn, nhưng chiếc nhẫn này lại làm ngược lại, mạnh dạn tạo ra một rãnh lõm vào trong hình ngôi sao sáu cánh rồi khảm kim cương vào bên trong, mà càng đặc biệt hơn là, rãnh lõm này còn làm ra cảm giác tầng bậc, ngôi sao sáu cánh và những viên kim cương không chỉ hoàn toàn khớp vào nhau, mà đặc biệt là nó trông như tầng tầng lớp lớp, tự tạo ra hiệu ứng.
Sao có thể thế được? Sao có thể thế được? Sao chuyện này có thể xảy ra được!
Thư Giai Ninh, chẳng phải cô ta học vật lý sao? Sao có thể thiết kế được một tác phẩm của một nhà thiết kế hàng đầu thế này?
Lần đầu tiên sự căm hận của Phàn Thanh Nhàn khó có thể che dấu được, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo vì đố kỵ, cảm giác như thể bị ai đó tát cho một phát đau rát.
“Sao có thể thế được… sao có thể thế được!” Phàn Thanh Nhàn mất khống chế.
Tài năng trời cho trên phương diện thiết kế trang sức luôn là cái cô ta tự hào nhất, sao cô ta có thể thừa nhận một đứa cô ta luôn cho rằng là vô dụng lại có thiên phú hơn cả cô ta?
Không, cái này không thể dùng hai từ thiên phú để hình dung, cái này là… thiên tài!
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!
Thư Giai Kiệt bỗng dưng quay sang nhìn thấy cơn giận dữ không kịp che dấu trong mắt Phàn Thanh Nhàn. Khoảnh khắc đó, anh ta có chút nghi ngoặc. Em gái của anh ta từ xưa đến nay luôn dịu dàng lương thiện, ngay đến một con sâu chết cũng buồn mất nửa ngày.
Nhưng tại sao giờ nó lại giận dữ? Anh ta thừa nhận quả thật mình bị Thư Giai Ninh làm cho kinh ngạc, nhưng tại sao Nhàn lại vì thế mà nổi giận? Chẳng phải nó rất thích người chị này ư?
Phàn Thanh Nhàn bắt gặp ánh mắt của Thư Giai Kiệt, ngay lập tức nhận ra mình quá kích động, chỉ trong chốc lát cô ta đã quay lại với vẻ dịu dàng, nhìn Thư Giai Kiệt với vẻ cực kỳ ấm ức, giải thích, “Anh, bản thiết kế này em không hiểu.”
“Ừ?”
Phàn Thanh Nhàn thở dài, có hơi khổ sở nói, “Thiết kế kiểu này hoặc là của các nhà thiết kế hàng đầu, hoặc là đến từ một nhà thiên tài con nhà nòi cực kỳ có thiên phú, mà chị… chỉ đi có sáu năm.”
Thế nên nguồn gốc của bản bản thiết kế trong tay cô ta tuyệt đối là có vấn đề. Đây mới là ý mà Phàn Thanh Nhàn muốn truyền đạt lại cho Thư Giai Kiệt.