"Anh Giản!" Thư Giai Ninh mở to mắt, vội vàng nhảy xuống xe đuổi theo anh: "Đã trễ thế này, ông nội nhất định sẽ lo lắng cho chúng ta. Anh cứ chơi ở đây đi, tôi về nhà chính trấn an ông, thế nào?"
Tuy biết người Giản Định quen đều là nhân vật số một số hai của thành phố, nhưng cô không có lòng tham không đáy, cô chỉ cần ôm chặt cái đùi to nhất là đủ rồi!
Huống hồ cô thật sự không cho là buổi tụ hội riêng Giản Định lại cần một bà xã hợp đồng như cô tham dự.
"Muốn về à?" Giản Định đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi.
"Á..." Còn đang mải suy nghĩ, Thư Giai Ninh không cẩn thận đụng vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, mũi cay cay, suýt thì rớt nước mắt: "Cứng thế này đi đem đi đập vỏ óc chó cho rồi..."
Cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt, Giản Định hoảng hốt, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang xoa mũi trong lòng.
Lúc này anh cảm thấy mình hẳn là nên như trước kia, đẩy cô ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất thay bộ quần áo khác. Nơi bị phụ nữ chạm vào quá bẩn.
Nhưng lần này không biết vì sao anh lại phát hiện mình chẳng những không bài xích, thậm chí còn cảm thấy... không tệ lắm.
"Cứng à? Chỗ nào cứng?" Giản Định cười gian, từ từ cúi người ghé bên tai Thư Giai Ninh: "Đêm nay chúng ta đều không về. Đêm động phòng hoa chúc... Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng..."
"Hả?" Thư Giai Ninh sửng sốt, tự động bỏ qua nửa câu đầu...
Cô bị ảo giác, nhất định là bị ảo giác rồi!
Sau đó Thư Giai Ninh lấy tờ hợp đồng kết hôn ra: "Anh Giản, anh xem đi, ở đây không viết chúng ta phải sống cuộc sống bình thường của vợ chồng... Hơn nữa chắc chắn anh cũng chướng mắt loại người thấp kém như tôi, đừng đùa tôi nữa..."
Giản Định lạnh lùng nhìn cô, tâm trạng vừa tốt lên lập tức tụt dốc.
Cô nàng chết tiệt không hiểu tình thú này!
Thư Giai Ninh đứng bên cạnh cười lấy lòng, tỏ vẻ bản thân có tội!
Dục vọng chinh phục của đàn ông ấy mà, cô hiểu!
"Còn không vào, hợp đồng sẽ dừng ở đây!" Giản Định nói giọng bất thiện.
Thư Giai Ninh ngơ ra, sau đó lập tức chạy theo như một cơn gió lốc.
Được! Thánh thượng người đừng tức giận!
Sau khi đi qua vài khúc rẽ, người phục vụ dẫn hai người vào một gian phòng riêng.
Trong phòng ánh đèn mờ tối, trên bàn bày đầy rượu và hoa quả, lúc này Liên Chương đang đè lên một cô gái, ngón tay khéo léo khiến cô ta phát ra tiếng thở dốc.
"Vậy mà cậu đến thật này!" Liên Chương trố mắt nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa: "Vừa rồi giám đốc qua báo cáo, tôi còn tưởng anh ta điên rồi!"
"Ừm." Giản Định ném áo vest sang một bên, ngồi xuống sô pha bắt tréo chân.
Liên Chương đuổi cô gái trong lòng đi, nhìn lướt qua người phía sau Giản Định rồi lập tức mỉm cười: "Tôi còn đang bảo sao cậu lại đưa phụ nữ đến, thì ra, đây không phải chủ xe Range Rover kia sao! Biết ngay người anh em tốt bụng lắm mà, tôi không khách sáo nữa nhé!"
Anh ta ngoắc tay gọi Thư Giai Ninh: "Người đẹp, đến chỗ anh đây ngồi đi."
Bốp!
Giây tiếp theo, một quyển sổ nhỏ màu đỏ bay thẳng vào mặt anh ta.
Liên Chương: ...
Anh ta đen mặt lấy cái thứ kỳ dị kia xuống, vừa lật ra xem đã lập tức ngơ ngác.
Liên Chương trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi: "Giấy... giấy chứng nhận kết hôn?! Cậu... và cô ta?!"
"Ừ."
Thế nên cậu cứ nhớ thương thử xem, Giản Định cùng ánh mắt cảnh cáo.
Liên Chương bĩu môi, cầm ly rượu vang đỏ lên dựa vào ghế sô pha, chế nhạo: "Chà, tiếng sét ái tình à?! Cậu chủ Giản, sao tôi không biết cậu theo sát trào lưu vậy nhỉ!"
"Quản lắm chuyện nhỉ." Giản Định không để ý đến anh ta, vẻ mặt vẫn thản nhiên.
"Vâng vâng vâng, tôi lắm miệng." Liên Chương đùa giỡn: "Chỉ là đáng thương cho em Lục quá, ở bên cạnh cậu bao nhiêu lâu, kết quả lại bị một cô nhóc chỉ gặp mặt một lần chiếm chỗ."
"Nói nhiều. Tôi và Thư Giai Ninh là hợp đồng hôn nhân, thời hạn một năm."
"Úi chà, người có thể khiến cậu nhớ rõ tên cũng không nhiều, cô nhóc này có bản lĩnh phết đấy!" Liên Chương xấu xa nhìn Thư Giai Ninh, nụ cười đầy ý sâu xa.
Thư Giai Ninh mím môi, mỉm cười khách sáo, giả ngơ tỏ vẻ chẳng hiểu gì.
"Tháng này, tháng sau, tháng sau nữa, chuyển bàn làm việc của cậu sang văn phòng bên cạnh đi."
"Cái gì?" Liên Chương không biết vì sao Giản Định lại đột nhiên nói vậy, thế nhưng anh ta lập tức nhảy dựng lên xù lông: "Dựa vào cái gì! Tôi không phục!"
Văn phòng bên cạnh có một tên cuồng công việc, còn là loại cực phẩm thích dạy dỗ người khác thành cuồng công việc nữa chứ!
Ba tháng, rơi vào tay tên kia ba tháng... anh ta thà đến sa mạc làm nhiệm vụ nửa năm còn hơn!
"Dựa vào cái miệng cậu chẳng nói được lời gì hay ho."
Liên Chương: "..."
Vừa mới kết hôn mà, sao đã bắt đầu bao che người của mình rồi?
"Về sau có thể sẽ có chút chuyện phiền phức." Giản Định đặt ly rượt trong tay xuống: "Dặn đám người chỗ cậu giúp tôi chăm sóc cô ấy một chút."
Liên Chương: !!!
Hôm nay cậu qua đây chính là để tìm tôi khoe tình cảm phải không!
Thư Giai Ninh ngoan ngoãn đứng bên cạnh làm một "cô Giản" hoàn hảo, nét mặt không chút dao động trước câu nói của Giản Định.
Cho cô mượn danh tiếng để đoạt lại Thư gia, đó là bản chất của hợp đồng này.
Thế nhưng trên đường về nhà chính, Thư Giai Ninh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn ôm giấy chứng nhận kết hôn nói: "Cảm ơn anh."
"Ừ, cô nên cảm ơn tôi." Giản Định đánh tay lái, giễu cợt: "Tôi bảo Liên Chương liên lạc bác sĩ cho cô."
"Hả?"
"Không phải muốn giành lại Thư gia sao? Tôi đặt lịch trước cho cô, không đến lúc muốn khám gấp lại không có người."
"..."
Anh không thể chúc mấy lời tốt đẹp được à!
Vầng trăng treo cao, phần lớn mọi người trong nhà chính đều đã ngủ rồi, chỉ còn quản gia A Phúc đứng nghiêm chỉnh trước cửa.
"Cậu chủ, ông chủ đã ngủ rồi."
"Ừ." Giản Định tiến vào gara rồi tắt máy.
Thư Giai Ninh xuống xe, vừa ngáp liên tục vừa vươn người: "Cuối cùng cũng về."
"Đừng quên những lời cô nói trước đó." Giản Định ném chìa khóa xe cho quản gia rồi đi thẳng lên tầng thay quần áo.
Thư Giai Ninh ở phía sau le lưỡi làm mặt xấu.
Ngủ ban công thì ngủ ban công, hừ!
"Còn không đi theo?"
Thấy người phía sau đứng im, Giản Định quay lại, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người cô gái.
Không ngờ Giản Định đột nhiên quay lại, Thư Giai Ninh lúng túng không làm mặt xấu nữa, vội vàng đi theo, chỉ sợ chậm chân chút thôi là sẽ làm Thánh thượng mất hứng.
A Phúc nhìn bóng lưng một trước một sau của hai người, ngồi xổm xuống lén lút đẩy cái cằm vì quá kinh ngạc mà rơi xuống lên.
Òa òa òa! Lại có người được ngồi chiếc xe yêu quý của cậu chủ, hơn nữ không bị đá ra!
Òa òa òa! Vừa rồi khóe miệng cậu chủ cong lên! Ông đã nhìn thấy rồi!