• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 5: CÓ VỢ CHỒNG NHÀ NÀO LẠI NGỦ RIÊNG PHÒNG KHÔNG

Hai ngày sau, ông cụ Giản trở về nhà cũ cùng Thư Giai Ninh.

"Cuối cùng ngài cũng về rồi." Biết hôm nay ông cụ Giản trở về, quản gia A Phúc đã chờ ở cửa từ sớm.

"Ừ."

Qua kì nghỉ dài, tâm trạng ông cụ Giản khá tốt. Ông dắt Hổ Đại Vương, nói với Thư Giai Ninh đi phía sau: "Có lẽ giờ này thằng nhóc thối kia đang ở phòng làm việc tầng hai bên tay phải, tự cháu lên đi, ông và A Phúc dắt chó ra sân dạo vài vòng, tránh cho nó không quen, thấy người lại cắn."

"Vâng, ông Giản." Thư Giai Ninh cúi xuống xoa đầu Hổ Đại Vương.

Nhưng con chó vừa về nhà, tính tình không tốt lắm, nó hừ một tiếng rồi nằm rạp ra sàn không thèm nhúc nhích.

Thư Giai Ninh: "..."

Mày kiêu ngạo như vậy là muốn sao! Thế này rất khó kiếm vợ đấy mày biết không!

"Nên sửa xưng hô rồi đấy nhóc con." Ông cụ Giản cười gian. Dứt lời liền kéo Hổ Đại Vương bỏ đi, cũng không quan tâm nó không muốn nhúc nhích.

Hổ Đại Vương: "..."

Thư Giai Ninh vào phòng khách, đi lên tầng hai theo lời dặn của ông cụ Giản.

"Cốc cốc cốc."

"Vào đi." Một giọng nam lạnh lùng vang lên.

Thư Giai Ninh đẩy cánh cửa làm bằng gỗ đỏ ra, đập vào mắt là một giá sách to màu đen nổi bật giữa bức tường trắng, đơn giản mà thanh lịch. Bên cạnh là một chiếc bàn đọc sách hoa văn chìm, người đàn ông đẹp trai đang ngồi sau bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn tài liệu trong tay.

"Xem xem bản hợp đồng này thế nào, nếu thấy không có vấn đề gì thì ký vào."

Thư Giai Ninh cúi đầu nhận tài liệu người đàn ông đưa cho, không dám thở mạnh.

Trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân: Chậc, trước đây lúc tay không tấc sắt chạy trốn khỏi chợ đen cũng không thấy mày vô dụng thế này!

Cô xem rất cẩn thận, nhưng vốn dĩ Giản Định không hề lừa gạt cô điều gì. Quyền lợi, nghĩa vụ, mỗi điều đều viết rõ ràng trên giấy, không hề có chỗ nào lập lờ cả.

Trừ việc nghĩa vụ của bên B có một mục: Giặt quần áo, nấu cơm, tưới cây, cho chó ăn...

Anh Giản, anh đang đùa tôi phải không!

Nhưng chuyện này cũng chẳng hề gì, trước nay cô chưa từng mong chờ ông vua thành phố Dư Cát này là một nhân vật dễ phục vụ.

Cô cầm chiếc bút bên cạnh lên, đang chuẩn bị ký tên thì lại bị ngăn lại.

"Thật sự nghĩ kĩ rồi?" Giản Định nhìn cô, nghiêm túc nhắc nhở: "Một năm sau cô chính là người phụ nữ bị ruồng bỏ, danh tiếng ở thành phố Dư Cát này thế nào khỏi cần tôi nói rõ. Hơn nữa, nếu bất hạnh, trong lúc thực hiện hợp đồng tôi gặp được người muốn làm bạn đời thì tôi sẽ không nhượng bộ cô, hy vọng cô hiểu được."

Ý là, nếu có người như vậy xuất hiện, anh nhất định sẽ bỏ cô để theo đuổi cô ta.

"Trên hợp đồng có viết rồi." Thư Giai Ninh cười híp mắt chỉ tờ hợp đồng trên bàn, hạ bút ký tên mình lên.

Cô đặt chứng minh nhân dân lên bàn rồi chìa tay: "Về sau xin hãy chỉ bảo nhiều hơn!"

Chỉ là anh Giản dường như không thích loại chuyện này, thấy cô ký tên xong thì mở máy bắt đầu làm việc, hoàn toàn coi người đang sống sờ sờ là cô như không khí.

Thư Giai Ninh hậm hực rút tay về, cô lè lưỡi, nhẹ nhàng ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Giản Định cầm bút máy trong tay nhưng lại không viết được chữ nào.

Tờ giấy trắng tinh bên cạnh chẳng biết từ khi nào bị dính một giọt mực đen, anh nhìn mà cảm thấy cực kỳ giống nốt ruồi bên khóe mắt của cô gái kia.

Nghe nói, người có nốt ruồi lệ chí là mệnh cô tinh, nửa đời phiêu bạt, nhưng mà...

Anh không nghĩ nữa, đột nhiên lại bật cười.

Một người chỉ mới gặp mặt vài lần lại có thể khiến anh lơ đãng trong lúc làm việc.

"Giai Ninh à."

Thư Giai Ninh chưa kịp xuống tầng thì đã bị ông nội gọi.

Lúc này cửa phòng mở ra, Giản Định cũng đi ra ngoài. Anh liếc nhìn ông nội: "Ông gọi điện cho cháu làm gì?"

"Đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố..." Ông cụ Giản vuốt râu, nheo mắt, thốt ra câu nói động trời: "Tuy hai cháu còn chưa lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, nhưng ông đã chuẩn bị xong phòng tân hôn rồi! Trước một hai ngày cũng chả sao, các cháu mau thu dọn đi, đêm nay qua đó ở."

Những lời này quả thực như một tiếng sấm giáng xuống đầu Thư Giai Ninh, làm cô muốn hôn mê luôn.

"Nhìn ông làm gì?" Ông cụ Giản nháy mắt: "Đừng lo lắng, nhà ta không có nhiều quy củ thế đâu!"

Thư Giai Ninh: "..."

Thực ra là cháu muốn xin phép được ngủ chung với Hổ Đại Vương tối nay!

"Không phải đâu... ông ơi... chúng... chúng cháu..." Thư Giai Ninh nhăn nhó khua tay chân loạn xạ muốn giải thích, nhưng lắp bắp cả nửa ngày cũng không biết nên nói thế nào.

"Lẽ nào không phải hai đứa chuẩn bị kết hôn à?" Ông cụ Giản nghi ngờ hỏi.

"...Phải ạ." Vẻ mặt Thư Giai Ninh rất kỳ lạ.

"Vậy thì đúng rồi, cháu xem có vợ chồng mới cưới nhà ai ngủ riêng phòng không! Còn không mau thu dọn đồ đạc!"

"Không được... ông ơi..." Thư Giai Ninh trộm nhìn vẻ mặt u ám của Giản Định, bất giác rụt cổ một cái.

Nghe đồn tổng giám đốc Giản thị mắc bệnh sạch sẽ, quy định về ăn mặc và đồ dùng có thể tổng kết thành một quyển sách.

Nếu tối nay loại sản phẩm chất lượng kém như cô ở cùng một phòng với anh ta chẳng phải sẽ bị mưu sát sao!

Hu hu hu, cô không muốn chưa thấy hiệu quả của hợp đồng đã thành kẻ bỏ mạng xui xẻo đâu!

Thư Giai Ninh còn đang muốn tiếp tục khuyên ông cụ thì lại bị Giản Định ngăn cản. Anh sầm mặt nhìn cô rồi nói: "Cứ làm vậy đi, đừng phụ ý tốt của ông."

Bốn chữ sau cùng anh như nghiến răng mà nói, giọng điệu lạnh lẽo như băng.

Thư Giai Ninh: "..."

Nói thật, đây không phải ý của tôi mà, anh dựa vào đâu mà hung dữ với tôi chứ!

...

Màn đêm buông xuống, bầu trời lấp lánh ánh sao.

Thư Giai Ninh dè dặt đứng trong góc phòng tân hôn, khóc không ra nước mắt.

Ga giường đỏ rực, chữ Hỉ đỏ rực, đồ trang trí đỏ rực, thậm chí nhóm người giúp việc còn tận tâm thả nhãn và hạt dưa lên giường...

Giản Định ngồi trên chiếc ghế lãnh đạo bên cạnh, cúi đầu xem tài liệu trong tay. Cô không nhìn thấy vẻ mặt anh nên cũng không đoán được anh đang nghĩ gì.

Hai tiếng trôi qua, Thư Giai Ninh len lén bóp đôi chân tê mỏi vì đứng lâu, bĩu môi.

Anh hai à, anh không muốn cử động sao? Cứ cúi đầu thế sẽ bị đau cổ đấy!

Năm phút sau, Thư Giai Ninh gần như đã âm thầm khóc thành dòng sông rồi, anh Giản đẹp trai cuối cùng cùng nhúc nhích!

Anh ngẩng đầu, xoa bả vai, lấy tập tài liệu bên cạnh, dưới ánh mắt sáng ngời đầy kỳ vọng của Thư Giai Ninh...

Lại! Cúi! Đầu! Xuống!

Thư Giai Ninh: "..."

Còn thế này nữa tôi sẽ cắn anh đấy!

Khóe mắt liếc thấy dáng vẻ bĩu môi muốn nổi xung mà lại không dám của cô, Giản Định đột nhiên thấy buồn cười.

Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, 11 giờ rồi.

Thư Giai Ninh đã bắt đầu ngáp, ngay khi cô đang cho rằng đêm nay sẽ phải đứng trong góc này ngủ thì anh Giản lại lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK