"Này này này!" Liên Chương thấy hai người ngang nhiên "mắt đi mày lại" trước mặt anh ta thì lập tức mất hứng.
Anh ta vỗ vai người đàn ông kia: "Có được không hả, cậu trả lời dứt khoát một câu đi."
"Không được." Người đàn ông thu hồi ánh mắt, khoanh tay đứng bên cạnh Ferrari bị hỏng, gửi tin nhắn bảo tài xế cho người đến đón anh.
Liên Chương: "..." Cậu đừng tưởng là tôi không dám trở mặt với cậu!
"Chao ôi, đừng nghiêm túc vậy nha!" Liên Chương đeo lại cặp kính râm màu xanh nhạt lên, đi qua nghiêm túc lí luận vì cuộc sống tươi đẹp buổi tối.
"Chỉ có cậu mới lái loại xe vừa đắt vừa cổ hủ này ra ngoài, đến mui trần cũng không có. Thế này chơi dã chiến không kích thích chút nào! Cái xe rách này cho dù không đâm vào cây thì cũng chỉ là một đống sắt vụn!
Thư Giai Ninh nghĩ thầm: Nghề phụ của tôi là thu gom sắt vụn, anh hai à, anh có bán chiếc xe này không?
Cô không thể hiểu nổi thế giới của người có tiền, bèn bĩu môi, thừa dịp hai người kia không chú ý di chuyển về phía chiếc Range Rover không hề có cảm giác tồn tại của mình. Sau đó đóng cửa cái "rầm", khóa cửa, cắm chìa khóa, nhấn ga, một loạt động tác lưu loát.
Tiếng nổ máy phát ra lập tức khiến hai người đàn ông chú ý.
Liên Chương chống nạnh, nghiến răng ken két: "Loại người gì thế hả! Tôi đang giúp cô ấy cơ mà! Sao lại tự chạy chứ!"
"Không chạy lẽ nào chờ cậu bắt đi chắc?" Người đàn ông lạnh lùng liếc cậu bạn một cái rồi ngồi vào chiếc Bentley thanh lịch tài xế vừa lái tới, bỏ mặc Liên Chương đứng ven đường không chút áy náy.
Xuyên qua cửa kính xe, anh chăm chú nhìn chiếc Range Rover màu trắng chỉ còn lại một vạch nhỏ, đôi mắt hép dài nheo lại, vẻ mặt khiến người ta khó lòng đoán biết.
Liên Chương hậm hực. Tốt xấu gì cũng phải để điện thoại di động lại cho tôi chứ...
...
Thư Giai Ninh kiểm tra lại bản đồ chỉ đường mấy lần, cuối cùng giật giật khóe miệng đứng trước cổng một vườn rau, phong cảnh nông thôn trước mặt khiến cô không kịp chuẩn bị tinh thần.
Nói thật, nếu không phải vị trí này là do Tư Đồ Mai tra ra thì có đánh chết cô cũng không lái xe hai tiếng đồng hồ cộng đi bộ ba tiếng đường núi để đến đây đâu!
Cô nhìn vườn rau xanh mướt trước mặt, hỏi: "Xin hỏi có phải ông Giản Chung Tiến sống ở nơi này không?"
"Gâu gâu!"
Một cơn gió thổi qua, đáp lại câu hỏi của cô là hai tiếng chó sủa.
Cành liễu xanh rì đung đưa dưới cơn gió nhẹ. Thấy mặt trời sắp lặn, căn nhà gỗ lại vẫn đóng im ỉm, cuối cùng đến cả tiếng chó sủa cũng không còn.
"Biết ngay là không đơn giản mà." Thư Giai Ninh bĩu môi.
Cô đi vài vòng quanh vườn rau, chọn một khoảnh đất mình thích rồi lấy từ trong ba lô sau lưng ra một chiếc lều đơn giản, nào là túi ngủ, thuốc xịt muỗi... Còn cả hai hộp lương khô và một chai nước khoáng.
Thư Giai Ninh mặc áo khoác ngồi trong lều ăn lương khô, vừa ngắm sao vừa gật gà gật gù.
Ba hôm sau, trong căn nhà gỗ nhỏ giữa vườn rau.
"Đại Vương à, mày nói xem con nhóc này có phải bị bệnh rồi không?"
"Gâu." Ông không ăn đùi gà thì mau chia cho tui đi!
"Thằng nhóc thối này làm ăn kiểu gì vậy! Thế mà lại bị người khác tìm ra?!"
"Gâu ~"
"Gâu cái gì mà gâu, ăn đùi gà của mày đi!"
Ông cụ Giản vỗ đầu con chó rồi ném đùi gà cho nó, sau đó cầm bình nước trên bàn, chắp tay sau lưng đi ra vườn rau.
Ông gõ gõ hàng rào bên ngoài, hỏi: "Cô bé, rốt cuộc cô đến làm gì?"
"Cuối cùng ông cũng chịu nói chuyện với cháu rồi."
Thư Giai Ninh rất cảnh giác, cửa căn nhà gỗ nhỏ vừa mở ra cô đã nghe thấy tiếng rồi.
Tuy mấy ngày nay cô cũng đã nhìn thấy ông lão vài lần, nhưng ông toàn ra vẻ nghiêm túc trồng rau, một người đứng lù lù bên ngoài mà ông không thèm liếc mắt.
Bây giờ nghe thấy giọng ông, cô xoa xoa mấy nốt muỗi đốt trên cánh tay mà kích động muốn khóc!
"Nói cho tôi biết cô là ai trước đã." Ông Giản cầm bình nước tưới mầm củ cải cạnh hàng rào.
Cô bé này không kiêu ngạo không nịnh nọt, thà ngủ một mình bên ngoài cũng không tùy tiện quấy rầy ông, là một cô bé tốt tính.
"Cháu tên là Thư Giai Ninh." Thư Giai Ninh thẳng lưng ưỡn ngực trả lời như một học sinh tiểu học.
"Thư Giai Ninh..." Ông cụ Giản cau mày suy nghĩ: "Chính là cô bé sáu năm trước..."
"Đúng vậy, chính là người bị đuổi ra khỏi nhà đó." Thư Giai Ninh ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn không có đau khổ hay rầu rĩ, cứ như kẻ bị đuổi khỏi nhà năm xưa không phải cô vậy.
"Vậy cô đến tìm tôi có việc gì?" Ông cụ Giản gật đầu, ánh mắt thoáng hiện cảm xúc khó tả.
"Có chút chuyện gì cầu xin ông ạ..." Thư Giai Ninh cúi đầu, mắt sáng lên.
Đột nhiên cô hét to: "Cháu muốn lấy cháu trai của ông!"
Choang!
Ông cụ Giản từng trải bao sóng to gió lớn nhăn mặt, bình nước trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
"Cô mang thai à?"
"Không không không, cháu còn chưa từng gặp anh Giản." Thư Giai Ninh sửng sốt, sau đó lập tức xua tay giải thích.
"Ồ."
Biết ngay mà! Nếu quen thằng nhóc thối kia thì làm sao còn muốn lấy nó được!
"Vậy cô... vì sao?" Ông cụ Giản ho nhẹ một tiếng, che giấu sự mất bình tĩnh của mình.
Thư Giai Ninh cười híp mắt giải thích: "Cháu biết những người muốn lấy anh Giản có thể xếp hàng dài từ đây xuống chân núi. Con nhà quý tộc thế gia, cao thấp mập gầy có đủ, nhưng cháu nghĩ, nhà họ Giản có quyền thế như vậy, trong đó chắc chắn không thiếu kẻ có dã tâm."
"Nhưng cháu không giống vậy." Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: "Cháu không có mưu đồ gì, chỉ cần tiền của nhà họ Giản thôi."
Cơ mặt ông cụ Giản co rúm lại.
Thật đúng là... không có mưu đồ gì... Ha ha!
"Còn nữa," Thư Giai Ninh không ngừng cố gắng tự tiến cử mình: "Lên phòng khách xuống phòng bếp gì gì đó cháu đều làm được hết, bản lĩnh chém bồ nhí bóp nát đào hoa thì càng tuyệt, chỉ có điều kĩ thuật trên giường thì, cháu..."
"Dừng dừng dừng!" Ông cụ Giản dẫu sao cũng là người truyền thống, không chịu nổi mấy lời cởi mở như vậy của thanh niên.
Ông nhìn Thư Giai Ninh từ trên xuống dưới bằng cặp mắt đục ngầu đã trải qua bao tang thương, sau đó bật cười: "Được!"
"Cái gì?"
Ông cụ Giản cười sâu xa, khom người nhặt bình nước lăn trên đất lên, vừa ngâm nga một khúc hát vừa đi về phía căn nhà gỗ nhỏ.
Thấy Thư Giai Ninh còn đang ngây người ra đấy, ông ngoảnh lại, gương mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười hiền hòa, khẽ mắng: "Cháu dâu, còn ngơ ngác ra đấy làm gì? Không mau đi theo ông!"
"Hả?... À..." Thư Giai Ninh vội chạy theo.
Chuyện này sao không giống với ý nghĩ của cô nhỉ, lời thoại còn chưa nói hết đâu, sao ông đã đồng ý rồi?
Ông Giản, ông đã tùy tiện bán cháu mình rồi, ông có biết không!
...
Trong phòng làm việc nhà họ Giản.
Một người đàn ông ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp, đây là thói quen từ nhỏ của anh.
Mày kiếm mắt sáng, gương mặt góc cạnh như tác phẩm điêu khắc. Anh mặt bộ quần áo ở nhà kiểu dáng đơn giản nhưng vẫn rất đẹp trai, toàn thân anh như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ nhất của Thượng Đế.
Anh nhìn ông lão trong video trên màn hình máy tính, đau đầu đỡ trán: "Ông nội, ông đừng đùa nữa."
"Thằng nhóc thối này, ai hơi đâu mà đùa với cháu hả."
"Chuyện này quá hoang đường! Cháu không đồng ý!"
"Nhà họ Giản không có tiền sao? Nuôi một cô bé cũng không nuôi nổi hả?"
"Không phải vấn đề đó..."
"Có tiền, nuôi được, vậy cứ quyết định thế." Ông cụ Giản không hề cho cháu trai có cơ hội phản đối mà lập tức tắt cuộc gọi.