• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 16: CẬU THỪA NHẬN CÔ ẤY LÀ VỢ CẬU RỒI SAO?

Vũ Hạo Vương bị chứng mất ngủ, hôm nay khó khăn lắm anh ta mới ngủ được một tí thì lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Vốn dĩ anh ta đang cáu tới mức muốn chửi người, nhưng vừa thấy tên người gọi, cơn tức lập tức bị xua tan, “Vâng.”

Giờ đã là ba giờ sáng rồi, Giản Định sẽ không vô duyên vô cớ gọi cho anh ta, nhất định có sách lược kinh doanh vô cùng quan trọng…

“Tra ai?” Vũ Hạo Vương cảm giác đây không phải chuyện nhỏ, nên anh ta vội bật dậy đi tới phòng làm việc, chuẩn bị làm việc thâu đêm ngay lập tức.

“Thư Giai Ninh.”

“… Vợ cậu à?” Liên Chương trước đây có nói với anh ta chuyện này.

“Ừm.”

Vũ Hạo Vương im lặng.

Có tí chuyện vớ vẩn thế thôi à? Mau trả lại giấc ngủ cho tôi đi!

“Điều tra tình hình cô ấy khi còn ở Ý.” Giản Định cau mày, khuôn mặt đẫm nước mắt ấy lại hiện lên trong đầu anh. Ngẫm nghĩ một lúc, anh nói tiếp, “Đừng tra quá kỹ, chỉ cần những tin tức bề nổi là được rồi.”

“Vâng.” Vũ Hạo Vương mỉm cười, sau đó tắt đèn phòng làm việc đi về phòng ngủ, có thể nghỉ ngơi chút nào hay chút đó mà.

Nói về bản lĩnh điều tra tình báo, nếu anh ta nhận thứ hai thì trong nước không ai dám nhận thứ nhất!

Cậu Giản đúng thật là, không những chỉ cho anh ta đi điều tra Thư Giai Ninh, còn bảo chỉ tra tin tức bề nổi?!

Bề nổi? Bề nổi như thế nào?

Vợ cậu từng yêu mấy người đàn ông có cần tra không!

Nhưng anh ta cũng không dám ho he lời nào, lỡ không cẩn thận chọc phải ông lớn ấy thì anh ta chắc chắn sẽ bị quăng vào rừng rậm nhiệt đới cả năm mất.

Vũ Hạo Vương dựa vào đầu giường, anh ta lấy máy tính bảng đặc chế ra liên kết mạng tình báo, sau đó vuốt vài cái trên màn hình rồi nhập một hàng mật mã. Chỉ vài giây sau, toàn bộ tin tức về Thư Giai Ninh đã hiển thị lên màn hình.

“Sao rồi?” Giản Định ước chừng thời gian đã xong xuôi bèn thấp giọng hỏi.

Vũ Hạo Vương bĩu môi, thầm than quái vật Giản Định lại tiến hóa rồi, không ngờ lại có thể tính toán được cả thời gian anh ta điều tra tin tức không chênh một phút nào.

Giản Định không phải người, lấy được bà vợ cũng biến thái không kém.

“…Năm ngoái nhận lời mời của phe cầm quyền chính phủ Ý, trở thành chuyên viên định phí của chính phủ, một tháng trước đột nhiên về nước.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng không nói một lời nào, ánh đèn hắt lên khuôn mặt đẹp trai của Giản Định.

“Tin tức bề nổi đại khái nó là như thế, vợ cậu đúng là rất giỏi đấy.” Vũ Hạo Vương đặt máy tính bảng qua một bên, hỏi bằng giọng dò xét, “Cần tôi tra kỹ hơn không, dù sao cũng là người bên gối của cậu.”

“Không cần, như vậy là đủ rồi.” Giản Định xoa xoa trán, đầu ngón tay dường như vẫn phảng phất cảm giác mềm mịn từ eo cô.

Vũ Hạo Vương nói không sai, nhưng anh không muốn tìm hiểu sâu vào đời tư của cô, có vài chuyện anh chờ cô tự nói với anh.

“À, còn có việc này.” Giản Định đi tới bên cửa sổ nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, thấp giọng nói, “Trong mấy dự án thiết kế đá quý, chọn ra hai cái chuyển cho tập đoàn Nam Lâm đi.”

Giản Định nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Vũ Hạo Vương lại nghe như sét đánh bên tai, anh ta nhảy chồm lên, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được.

“Cái gì?! Cậu có điên không đấy? Tất cả dự án hợp tác đã ký xong hợp đồng rồi, sao có thể chuyển cho tập đoàn Nam Lâm?!”

“Hủy hợp đồng đi.” Bờ môi mỏng của Giản Định khẽ nhếch, giọng nói bình thản của anh vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch.

Vũ Hạo Vương cảm thấy chắc chắn Giản Định điên rồi. Hủy hợp đồng vừa phải bồi thường lại vừa mất uy tín, đây có còn là phong cách của ông lớn gian xảo này nữa không?

Hơn nữa Giản thị từng hợp tác với tập đoàn Nam Lâm, nhưng bọn họ thật sự chẳng thể làm người khác hài lòng.

Ngành chính của Giản thị tuy không phải là đá quý, nhưng thiết kế đá quý đều hướng về thị trường nước ngoài, tập đoàn Nam Lâm cũng được coi là một ông trùm đá quý trong nước, nhưng chưa đủ tư cách để nhận dự án của Giản thị.

“Why? Giản Định, dự án ký kết với công ty nước ngoài, nếu giờ hủy hợp đồng thì sau này sao có thể tiếp tục hợp tác? Làm ăn tối kỵ kiểu lật lọng như thế, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Giản thị trên trường quốc tế!”

“Cậu cứ bồi thường theo hợp đồng cho họ là được rồi, bọn họ không dám làm gì đâu.”

Vũ Hạo Vương cạn lời.

Có cần kiêu ngạo đến thế không hả!

Hai dự án này ít cũng phải tổn thất hơn ba trăm tỷ, chỉ nghĩ thôi cũng khiến Vũ Hạo Vương đau lòng. Hơn nữa anh ta có căn cứ cho rằng phía tập đoàn Nam Lâm sẽ không đưa ra được thiết kế khiến khách hàng hài lòng. Cũng có nghĩa là, hai dự án này ngoài tiền hợp đồng ra còn phải bồi thường thêm nhiều khoản nữa.

Anh ta tiếp tục khuyên ngăn, “Cậu nghĩ lại một lần nữa được không? Ít nhất… ít nhất phải có lý do gì đó chứ.”

“Lý do?” Giản Định sờ sờ cằm, ánh mắt sâu thẳm của anh bỗng trở nên dịu dàng, sâu bên trong dường như phảng phất nhìn thấy hình ảnh của một cô gái.

“Tất nhiên nên để vợ trong tầm mắt của mình.”

“What? Cậu thừa nhận cô ấy là vợ cậu rồi à? Không phải trước nói là hợp đồng hôn nhân sao?” Vũ Hạo Vương vò đầu bứt tai, cảm thấy tối nay mình thật sự không cần ngủ nữa rồi!

Đêm nay quá nhiều kích thích!

Giản Định mỉm cười cúp máy, anh tắt đèn phòng làm việc rồi đẩy cửa đi tới ban công phòng ngủ. Anh dựa người lên lan can, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt đang ngủ của cô gái đó.

Vũ Hạo Vương không còn gì để nói.

Vì một người vợ hợp đồng mà tổn thất hơn ba trăm tỷ. Giản Định, cậu là cái đồ mê gái!

Ôi! Đau lòng quá đi mất!

Những tia nắng bình minh xé toạc màn đêm tối tăm, ánh nắng sớm xuyên qua tán cây chiếu lên ban công.

Thư Giai Ninh trở người, cô mơ hồ cảm giác có một người đàn ông đang dựa vào lan can ban công, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy bóng lưng của người đó.

Người đó có bờ vai rộng, sống lưng thẳng tắp, áo sơ mi màu xanh không vương bụi trần, đôi chân dài giấu sau chiếc quần tây, gió của buổi sớm thổi qua mái tóc ngắn của anh đưa mùi hương thoang thoảng của người ấy đi xa.

Thư Giai Ninh lại trở người mê man nhắm mắt ngủ tiếp.

Không đúng! Đàn ông à?

“Tỉnh rồi à?”

Giản Định quay người nhìn cô, lưng anh dựa vào lan can, tay áo sơ mi xắn tới khuỷu tay, để lộ cơ bắp cuồn cuộn đầy mạnh mẽ.

“Anh… Anh anh anh….” Thư Giai Ninh lắp bắp kinh ngạc, cô vô thức hé chăn ra nhìn lại bản thân, sau khi chắc chắn mình vẫn mặc bộ đồ hôm qua thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chẳng lẽ cô tưởng tôi làm gì cô à?” Giản Định cười lạnh, “Không biết lấy đâu ra tự tin thế nữa?”

“Tôi… tôi chỉ xem vậy thôi.” Thư Giai Ninh mím môi cố nặn ra một nụ cười, trong lòng thầm treo Giản Định lên quất!

Sáng sớm, đàn ông! Gái ngoan như cô làm vậy cũng là chuyện bình thường thôi biết không hả!

Đồ đáng ghét! Tôi quất anh, quất cho anh chết luôn!

“Cô đang mắng tôi à?” Nhìn thấy vẻ mặt tinh nghịch của cô, Giản Định buồn cười nhưng cố nín lại.

“Đâu có!” Thư Giai Ninh cười giả lả, còn không quên buông thêm một câu nịnh nọt, “Anh Giản là tốt nhất!”

“Ừm.” Hai tay Giản Định đút túi quần, đôi chân dài bắt tréo ngồi trên ghế dựa màu trắng bên cạnh, anh chậm rãi nói, “Thế tới đây nói cho anh Giản tốt nhất của cô biết, vợ của anh ta hôm qua tại sao tới sáng mới về nhà?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK