Giản Định để mặc cho cô lăn lộn, sau đó anh đưa tay xoa đầu cô mèo con này.
Anh cúi người đi vào lều, vừa muốn đặt cơ thể mềm mại lên giường thì không biết sao Thư Giai Ninh lại không chịu buông tay, hai cánh tay siết chặt lấy anh giống như người không biết bơi rơi xuống nước ghì lấy bất cứ thứ gì bắt được trong tay vậy.
Không còn cách nào khác, Giản Định chỉ có thể nằm xuống giường. Sau khi đặt Thư Giai Ninh lên giường, chân anh đè chân cô lại, rồi kéo cánh tay đang ôm lấy cổ anh ra.
Cô gái này sao mà khỏe thế, ôm anh chặt tới mức khiến anh khó thở luôn rồi.
Nhưng vừa chạm vào chăn, Thư Giai Ninh đang mơ màng ngủ bỗng mở hai mắt ra, đôi mắt mèo con đầy ướt át kia như mê hoặc lấy trái tim anh.
Giản Định cười khổ, cô gái này còn chưa tỉnh rượu nữa hả trời! Anh vẫn muốn làm theo kế hoạch ban đầu, nhưng tay vừa nhấc lên đã bị Thư Giai Ninh nắm lấy.
Cô bắt lấy ngón trỏ của anh, sau đó nhét vào miệng mình trong ánh mắt kinh ngạc của anh.
Giản Định im lặng.
Đôi môi đỏ mọng của cô không ngừng mở ra khép lại, hai bàn tay nhỏ cầm chặt lấy ngón trỏ của anh liên tục ra ra vào vào cái miệng nhỏ của cô, thỉnh thoảng lại tinh nghịch trêu chọc liếm lòng bàn tay anh.
Đôi mắt cô khép hờ, hàng mi dài cong vút đổ bóng lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô, trông cô giống như một tiểu yêu tinh quyến rũ đến từ ma giới.
Người Giản Định như căng lên, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm, ngón tay cũng vô thức khuấy đảo trong miệng cô. Anh nghịch một sợi tóc dài của cô, khẽ giọng ghé sát tai cô, “Còn tiếp tục thì xảy ra chuyện gì tôi cũng không đảm bảo đâu nhé?”
Cũng không biết Thư Giai Ninh có hiểu không, bàn tay nhỏ của cô nắm lấy bàn tay lớn của anh, bỗng nhiên cô bật cười, tiếng cười giống như ngón tay gảy lên dây đàn, khiến ngọn lửa dục vọng trong người Giản Định bùng lên mạnh mẽ.
Tay anh vén vạt áo của cô lên, sau đó men theo eo cô di chuyển lên trên, đến khi sắp nắm được ngọn núi cao vút kia, Thư Giai Ninh bỗng cười ngọt ngào rồi cắn mạnh vào ngón tay trong miệng!
Giản Định: “…”
“Cô dám cắn tôi?” Giản Định híp mắt nguy hiểm, chỉ muốn treo cô mèo con này lên đánh một trận.
Rất nhiều năm qua anh không bị thương rồi, cô gái này đúng là rất to gan!
“Ưm…” Thư Giai Ninh cắn rất mạnh, trong miệng dường như cũng thoang thoảng vị máu tanh, cô nhăn mũi lại càu nhàu rồi rút ngón tay hất ra ngoài.
Mặt mũi Giản Định tối sầm nhìn ngón tay đầy máu me và nước miếng của mình, anh không những bị cắn, còn bị cô ruồng bỏ nữa?! Tay kéo mạnh cánh tay đang ôm cổ anh xuống, bên dưới đã cương cứng đầy đau đớn, anh định đi xối nước lạnh, tiện thể xử lý vết thương trên ngón tay.
Nhưng Thư Giai Ninh không chịu như thế, bàn tay nhỏ vừa bị hất xuống, cô lại lập tức ôm chặt lấy anh, Giản Định thở dài kéo xuống, cứ như thế mấy lần, cô dứt khoát vùi đầu vào hõm vai anh, miệng khe khẽ gọi, “Mẹ ơi….”
Từ nhỏ tới lớn, Giản Định chưa bao giờ cảm thấy bị tổn thương nhiều như hôm nay.
Con mẹ nó gì mà mềm lòng không nỡ chứ, chắc chắn anh gặp ảo giác rồi.
Giản Định kéo cái người đang vùi đầu vào hõm vai anh ra không một chút lưu tình, tay anh ghì chặt sau gáy cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh nghiến răng nói, “Mẹ à?”
Thư Giai Ninh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trước mắt, ánh mắt cô thất thần, mặt ảm đạm, những giọt nước mắt như viên pha lê bắt đầu rơi xuống, cô bỗng khóc òa lên.
Tựa như đã trở về cái hôm lửa cháy ngợp trời năm đó, nỗi tuyệt vọng cô cố ý che giấu nay lạị tràn ra khắp người cô theo đường mạch máu.
Dường như cô lại nhìn thấy mẹ, bà bị đốt cháy thê thảm nhưng vẫn cố gắng bảo vệ cô, bà chống tay lên bệ cửa sổ nói với cô rằng, “Giai Ninh không được khóc, nào, tới đây leo lên người mẹ ra ngoài nào…”
“Không! Không muốn! Mẹ ơi, chúng ta cùng đi….” Người Thư Giai Ninh lấm lem, cô nắm lấy tay mẹ nói, “Đừng bỏ Giai Ninh, mẹ ơi, Giai Ninh không dám nghịch nữa…”
“Ngoan nào.” Cung Chỉ Lan cố gắng chịu đựng đau đớn, nhìn về phía ngọn lửa ngày càng bốc cao kia, bà yêu thương vuốt ve khuôn mặt mũm mĩm của cô, giống như vuốt ve thứ quý giá nhất trên đời, “Nghe lời mẹ, con đi trước đi, mẹ…mẹ một lát sẽ ra sau, đừng sợ…”
Thư Giai Ninh được mẹ dùng hết sức lực còn sót lại cõng lên vai, cô khóc tới khàn cả giọng, giống như dự cảm được điều gì, cô liều mạng hôn môi mẹ, “Mẹ đừng gạt Giai Ninh đó, xin mẹ đó, đừng gạt Giai Ninh. Giai Ninh không thể sống thiếu mẹ đâu, bố và anh cũng không thể sống thiếu mẹ, xin mẹ…”
“Sẽ không đâu, mẹ có bao giờ gạt Giai Ninh đâu, ngoan nào, mau đi đi…” Lại một đốm lửa bay lên người Cung Chỉ Lan, nhưng bà đã không còn sức dập tắt nữa, bà chỉ muốn cứu được con gái mình, như thế là đủ rồi.
Thư Giai Ninh khóc nấc lên, bị mẹ đẩy tới bậc cửa sổ trên cao, sau đó cô dùng sức leo ra ngoài, khi sắp thoát khỏi, cô quay đầu lại nhìn người mẹ của mình.
Mẹ mấp máy môi, khuôn mặt đầy mãn nguyện.
Đủ rồi, chỉ cần con gái có thể sống là đủ rồi.
Lúc đó Thư Giai Ninh sợ hãi đến mất hồn, không biết mẹ đang nói gì.
Sau này cô mới hiểu, mẹ cô nói, “Cho dù mẹ không có mặt con cũng phải vui vẻ sống nghe chưa, bố và anh phải phiền con chăm sóc rồi. Mọi người phải sống hạnh phúc đó, mẹ sẽ ở trên trời phù hộ cho mọi người…”
“Mẹ ơi!” Một tiếng hét xé lòng phát ra từ cổ họng Thư Giai Ninh, cô cuộn người lại run lẩy bẩy vì tuyệt vọng và cô độc, “Mẹ ơi, Giai Ninh ngốc nghếch nên đã làm cả nhà rối tung, ban đầu sao mẹ lại cứu con? Người đáng chết là con mới đúng!”
“Xin đừng để Giai Ninh một mình ở đây, Giai Ninh mệt mỏi quá …”
“Mẹ muốn bố con mình sống hạnh phúc, bố và anh trước đây yêu con nhất mà phải không? Xin hai người đừng bỏ con, đừng ghét con, xin hai người…”
“Con không thể để cái nhà này tan vỡ, không được, mẹ ơi…”
Thư Giai Ninh nắm chặt tay la hét những lời khó hiểu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia giờ đã đẫm nước mắt.
Chuyện ở tập đoàn Nam Lâm hồi sáng Giản Định cũng biết, nhưng không ngờ cô lại bị tổn thương lớn như thế.
Anh sững người, sau đó khẽ vỗ lưng cô, tay nắm chặt bàn tay nhỏ của cô để cô không tự làm bị thương chính mình, rồi chậm rãi ôm cô vào lòng, “Đừng khóc, đừng khóc nào, ngoan nào, mọi người đều cần cô, mọi người đều yêu cô…”
Người bên ngoài đều nói Giản Định lạnh lùng tàn nhẫn, ngay cả anh cũng không ngờ mình lại có lúc dịu dàng đến vậy, nhưng nhìn thấy cơ thể cô co cuộn lại, giọng nói khàn khàn vì khóc đến tuyệt vọng, anh lại cảm thấy dường như có một bàn tay đang bóp chặt trái tim anh khiến lòng anh đau đớn.
Giản Định vỗ về khiến Thư Giai Ninh dần dần ngừng khóc, nhưng tay cô vẫn nắm chặt vạt áo của anh, nói thế nào cũng không chịu buông, giống như con mèo con sợ hãi thế giới này vậy.
Giản Định lau nước mắt đang lăn dài trên má cô, sau đó dịu dàng dỗ cô đi ngủ, chờ cô ngủ say mới đắp chăn cho cô, rồi khẽ đóng cửa, về phòng làm việc của mình.
Trước bàn làm việc, Giản Định ngẩn ngơ nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà một lúc lâu, sau đó anh lấy điện thoại ra.
“Bây giờ lập tức tra cho tôi một người.”