• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 19: CHỈ TÍNH LẦN NÀY

"Haha... tôi cũng không nấu món nào khác..." Thư Giai Ninh cười gượng, cũng không nói anh ăn đi hay đừng ăn.

"À, đành vậy." Giản Định cầm thìa lên một cách lịch sự, múc một thìa cháo cho vào miệng, cũng không quan tâm đến Thư Giai Ninh nữa mà tập trung ăn.

Thư Giai Ninh mím môi, càng nhìn anh mà càng thấy run hơn. Bát cháo này được nấu với pín dê và pín trâu, toàn đồ "bổ" cả, không biết nếu xảy ra vấn đề gì thì cậu chủ có đánh chết cô hay không.

"Anh chắc... chắc cũng no rồi nhỉ..." Thư Giai Ninh giành lấy bát cháo trong tay Giản Định, cô chắc chắn anh đã biết thành phần của cháo rồi nhưng vẫn cố ý ăn.

"Tôi có phải trẻ con đâu, ăn một ít thế sao mà no được." Giản Định không để ý cô can ngăn, cầm bát cháo lên ăn tiếp, đến khi thấy đáy mới đặt bát xuống, dùng khăn ăn lau miệng.

Thư Giai Ninh nhìn anh không chớp mắt, chờ anh bỏ bát xuống là vội vàng dọn đồ trên bàn định đánh bài chuồn, "Tôi đi rửa bát đây." Cô nói xong bèn chạy vội vào bếp, không dám nhìn mặt Giản Định.

Anh khẽ nheo đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Hừ, một nam một nữ trong nhà mà dám cho anh ăn đồ bổ thận, cô không coi anh là đàn ông hay sao?

"Đây là lần thứ hai cô bỏ chạy sau khi gây chuyện." Giản Định tựa cửa phòng bếp và lên tiếng.

Thư Giai Ninh giật mình đánh thót, nghe anh nói thì có vẻ không có chuyện gì, song cô cảm nhận được không khí quanh mình như lạnh xuống âm độ, áp lực ập đến khiến cô nghẹt thở. Cô quay đầu lại, cố chịu đựng sự sợ hãi mà nhìn thẳng vào Giản Định, song chẳng mấy chốc đã bại trận trước nụ cười quái dị của anh, "Thôi được rồi, tôi không nên nấu món đó cho anh ăn, tôi sai rồi được chưa nào?"

"Lý do." Khuôn mặt Giản Định lại trở về với sự lạnh lùng cố hữu, trong đôi mắt màu nâu nhạt của anh hiện lên sự trách móc, song Thư Giai Ninh đang mải nghĩ lý do cầu xin nên không để ý đến điều đó.

"À... thì cũng không có lý do gì đâu. Bị anh bắt nạt dữ quá nên định trả thù chút thôi... Haha, tôi sai rồi mà, tự dưng ấm đầu nên thế đấy. Lần sau tôi không dám nữa đâu, cậu chủ có thể bỏ qua cho kẻ hèn này được không..." Thư Giai Ninh bước tới, mở to đôi mắt long lanh nhìn anh không chớp mắt, trông cô y hệt một con mèo nhỏ đang làm nũng.

Giản Định thầm nuốt nước bọt, anh nhìn cô gái đang nắm lấy tay mình mà đột nhiên cảm thấy nóng trong người. Anh đưa tay cởi một khuy áo sơ mi ra song vẫn cảm thấy trong người như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Mà tay của cô nàng chết tiệt này lại mềm mại đến mức khiến anh càng khó chịu hơn. Đúng là một cô gái ngu ngốc!

Giản Định nhíu mày tỏ ra không kiên nhẫn, "Đổi lý do khác đi."

Thư Giai Ninh cạn lời, anh muốn cô bịa thêm mấy lý do nữa mới vừa lòng đây? Cô nhíu mày suy nghĩ một chút rồi đáp, "Thật ra tôi cũng vì lo cho thân thể của anh thôi, hẳn anh nuôi nhiều bồ lắm ha. Tôi sợ anh không chăm sóc hết các cô ấy nên mới bồi bổ cho anh, không cần cảm ơn tôi đâu."

Thư Giai Ninh nuốt nước bọt, càng nói giọng càng nhỏ như muỗi kêu, vì mặt Giản Định đang đen như đáy nồi, khí lạnh xung quanh anh chắc có thể làm người ta đông cứng.

Trời đất ơi! Thư Giai Ninh thấy anh phản ứng như vậy mà không khỏi thầm rên rỉ, hận không thể cắt lưỡi mình luôn. Sao cô dám nghi ngờ năng lực của Thánh thượng chứ? Chán sống rồi chắc?

Y rằng, Giản Định xoay người đè cô lên tường, hơi thở nóng bỏng nhưng giọng nói thì tàn nhẫn vô cùng, Thư Giai Ninh có thể nghe thấy tiếng anh nghiến răng.

"Ai bảo cô là tôi nuôi bồ nhí?"

"Hả?" Tuy không bị đánh tơi bời như trong dự kiến nhưng Thư Giai Ninh vẫn sợ rụt cả cổ lại, không hiểu vì sao Giản Định lại hỏi vậy song vẫn đáp rất cẩn thận, "Anh không cần quan tâm đến tôi đâu, chúng ta kết hôn cũng chỉ trên hợp đồng thôi mà. Nuôi bồ nhí cũng không thành vấn đề, dù sao một năm sau chúng ta cũng đường ai nấy đi. Mà này, mấy cô ấy thích ăn súp hay canh gì không? Tôi giỏi làm mấy món đó lắm đấy, để tôi nấu cho mấy cô ấy ăn nhé, coi như chuộc lỗi với anh đi..."

Ánh mắt Giản Định càng lúc càng tối đi, bàn tay anh nổi lên đầy gân xanh. Không ngờ anh lại cưới được một cô vợ tính tình thoải mái thế đấy! Còn muốn nấu canh cho vợ bé ăn nữa!

Anh túm lấy Thư Giai Ninh như túm con mèo con rồi đè lên tường, "Tôi hỏi lại lần nữa, ai bảo cô rằng tôi nuôi bồ nhí?"

Lưng Thư Giai Ninh dính lấy tường, hai tay mất tự nhiên mà buông thõng hay bên, cô cúi đầu giả chết không dám trả lời. Thánh thượng nhà cô cáu thật rồi, huhu, đáng lẽ cô không nên nấu món cháo chết tiệt kia, giờ hối hận có muộn quá hay chưa?

"Nói đi!" Giản Định đã không còn kiên nhẫn.

"Viên Thịnh Ân nói..." Thư Giai Ninh xoa tai, bị Giản Định quát cho không dám ngẩng đầu.

"Viên Thịnh Ân bảo cô là tôi nuôi rất nhiều bồ nhí?" Giản Định không hiểu câu trả lời không đầu không đuôi của cô.

"Không phải, anh ta chỉ bảo đàn ông ai cũng có vài ba cô bồ thôi." Thư Giai Ninh nuốt nước bọt lần thứ N, nắm chắc thời cơ nịnh nọt Giản Định, "Anh xem, mấy kẻ kém xa anh còn bồ bịch vài ba cô, ngài Giản của chúng ta xuất sắc như thế nên ắt sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn bám vào anh." Thư Giai Ninh ngu ngơ xoa đầu mình, đôi môi ngọt ngào khẽ mỉm cười, cô cũng không biết nói vậy đã đủ để Thánh thượng vui hay chưa, đủ để tha cho cô chưa.

"Tôi chỉ nói một lần này thôi." Giản Định liếm môi, bị động tác vô thức của cô khiêu khích nhưng vẫn cố nhịn, "Tôi không bao giờ nuôi vợ bé hay bồ bịch bên ngoài, lần này tôi bỏ qua cho cô, nếu còn có lần sau thì cô cứ liệu hồn đấy, biết chưa?"

"Dạ, vâng!" Thư Giai Ninh rụt cổ.

Giản Định bực mình thả cô xuống một cách thô bạo.

Chết đến nơi mất thôi! Giờ phải làm thế nào đây? Thư Giai Ninh mếu máo, không bồ bịch thì thôi, cáu gì chứ!

Cô đi tới bồn rửa tiếp tục rửa bát cháo bổ thận kia, hận không thể đập vỡ nó luôn.

Đều tại mày nên tao mới bị Thánh thượng quát nạt đấy!

Không hiểu sao mà cô thấy lúc nói mấy câu cuối, giọng Giản Định nghe hơi tủi thân... Cơ mà chắc là cô nghe nhầm thôi!

Đừng đùa như thế, sao Thánh thượng có thể tủi thân được chứ? Thà cô tin mai mình trúng xổ số mấy tỷ còn hợp lý hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK