• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 14: TIỂU TIÊN NỮ

Có lẽ là vì say rượu nên cô cứ mút ngón tay của mình như một đứa trẻ, ngón tay trắng nõn liên tục ra ra vào vào giữa cánh môi đỏ mọng kia, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chiếc lưỡi nhỏ xinh liếm mút.

Giản Định nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cổ họng anh không khỏi nuốt nước bọt, ngọn lửa nóng bỏng trong người bắt đầu đổ về một nơi nào đó, khiến nó to căng lên đến mức chính anh cảm thấy đau xót.

Nhân lúc Giản Định không chú ý, Thư Giai Ninh vốn đang ngoan ngoãn đứng một bên bỗng nở nụ cười rồi nhào thẳng vào lòng Giản Định, hai tay ôm lấy eo anh giống như con bạch tuộc quấn chặt lấy người anh.

Hức!

Lại nấc cụt!

Giản Định cạn lời.

Anh siết chặt nắm đấm, mí mắt như muốn nổ ra, người anh toát ra hơi thở lạnh lẽo đến cùng cực, chỉ muốn bắn cô gái say mèm to gan này một phát cho xong chuyện.

Nhưng cô gái trong lòng anh lại không hề biết mình đã làm điều gì, bàn tay đang đặt trên eo anh bắt đầu leo lên, mãi tới khi ôm tới cổ người đàn ông mới dừng lại, đôi chân trắng ngần cũng không chịu ngồi yên cọ lấy cọ để lên chiếc quần tây của người ta, cuối cùng đôi chân dài ấy còn quặp lấy eo người đàn ông.

Cô dùng nơi mềm mại nhất của người phụ nữ áp sát nơi nóng bỏng nhất của người đàn ông, Giản Định khom người hừ một tiếng, bàn tay to giữ chặt cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt của anh, “Sao thế? Muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng rồi à?”

Thư Giai Ninh sờ sờ mũi, đôi mắt người đàn ông này như bầu trời bao la sâu thẳm, chỉ cần nháy một cái cũng đủ hút cô vào sâu trong đó.

Cô mếu miệng, đôi mắt như viên pha lê kia bắt đầu rưng rưng nước mắt, bàn tay nhỏ không ngừng đập lên ngực Giản Định, “Anh quát tôi… Đồ xấu xa! Sao anh lại quát tiểu tiên nữ cơ chứ…”

Giản Định: “…”

Tiểu….Tiểu tiên nữ….?

Hình như cô đánh giá mình hơi cao rồi đấy, ha ha ha!

Giản Định nắm chặt bàn tay đang làm loạn của cô gái. Cũng không phải cô đánh đau, mà trái lại mấy cú đánh như gãi ngứa ấy lại khiến anh cảm thấy nơi nào đó bên dưới ngày càng căng lên đau đớn.

Anh thở dài một hơi rồi quay đầu lại, không ngờ cô gái bé nhỏ đã ngủ thiếp đi trong lòng anh rồi, mùi rượu ngọt ngào phả lên lồng ngực vạm vỡ khiến anh cảm thấy ngưa ngứa.

Giản Định cúi đầu nhìn người trong lòng, miệng anh nhếch lên một đường cong bất đắc dĩ, thật sự là không thể tức giận với cô được.

Say rượu mà, anh cũng chỉ có thể cố gắng tha thứ cho cô một lần này.

Anh vén vài sợi tóc trước trán cô sang một bên, sau đó bế cô lên đưa về phòng trên tầng hai.

Bác Phúc vốn đã về phòng ngủ từ ban nãy giờ đang ở bên khe cửa nhìn ra ngoài.

Ông cụ Giản cũng cầm kính viễn vọng đứng bên cạnh bác Phúc, tay ông bịt chặt miệng mình, nhìn chằm chằm ra hai người trong phòng khách, chỉ sợ trong lúc kích động lỡ miệng hét lên.

Sau khi hai người rời đi, ông cụ Giản mới vui vẻ đóng cửa phòng lại, phấn chấn nói với bác Phúc, “Thằng nhóc kia không đồng tính! Nó không phải gay! Ha ha ha ha….”

“Vâng đúng thế ạ.” Bác Phúc đứng bên cạnh xoa xoa tay, “Không những không đồng tính mà trông cậu chủ còn rất thích cô chủ đấy ạ!”

“Đó là đương nhiên, không thấy ai là người tìm vợ về cho nó à.” Ông cụ Giản vuốt chòm râu, mắt nhìn ra vầng trăng tròn sáng rực ngoài cửa sổ, trong lòng dâng tràn cảm xúc phức tạp.

Con bé nhà họ Thư này đã sống ở nhà họ Giản một thời gian rồi, càng ngày ông càng cảm thấy sự lựa chọn của mình là đúng đắn.

Con bé thường hay chơi với ông, cùng chọc chó, đá gà, khi thằng nhóc kia xị mặt còn dám chạy tới nịnh hót, bất cứ lúc nào đôi mắt con bé cũng cong lên vui vẻ, ngay cả một ông già như ông nhìn mà còn thấy tâm trạng tốt lên nữa là.

Thư Giai Ninh, hai mươi mấy năm trước ông cụ Giản đã nghe thấy cái tên này.

Nói cũng tình cờ, mẹ thằng nhóc này và mẹ Thư Giai Ninh là bạn cùng phòng đại học, hai người một gả tới nhà họ Giản, còn một gả tới nhà họ Thư.

Quyền lực nhà họ Thư ngày càng lớn mạnh, có một lần hai gia đình hẹn nhau cùng ăn cơm, trong lúc hưng phấn, hai bên đã đính hôn cho hai đứa trẻ của hai nhà.

Đáng tiếc bố thằng nhóc mất sớm quá, chuyện này vẫn bị bỏ ngỏ.

Thật ra sau này ông cũng từng muốn cho thằng nhóc lấy cô con gái của nhà họ Giản, nhưng theo thông tin lúc đó, Thư Giai Ninh hoàn toàn là một cô gái thế gia bình thường, không những kiến thức hạn hẹp mà còn ngu ngốc không có tầm nhìn.

Chỉ là một lời hẹn ước, ông sẽ không vì nó mà đánh đổi cả nhà họ Giản.

Ông không hy vọng quá nhiều rằng cô cháu dâu sẽ giỏi giang thế nào, nhưng từng lời nói hành động của cô ấy đại biểu nhà họ Giản, tuyệt đối không thể thêm gánh nặng cho thằng nhóc được!

Nhưng xem ra bây giờ không phải như thế!

Giản Định được ông một tay nuôi lớn, thằng nhóc này từ nhỏ đã mặt lạnh như tiền, có lúc ngay cả ông cũng sợ nó bị mất cảm xúc.

Nhưng từ khi con bé nhà họ Thư này tới, rõ ràng thằng nhóc đã có nhiều cảm xúc hơn, đã biết cười, biết giận dữ, đây là điều trước giờ ông chưa từng nghĩ tới!

Ông cụ Giản châm một điếu thuốc, “Phúc à, ông theo tôi bao nhiêu năm rồi?”

“Thưa ông chủ, đã sáu mươi năm rồi ạ.”

“Lâu như thế rồi sao…” Ông cụ Giản mỉm cười, “Vất vả nửa đời người cũng nên hưởng thụ cái gì đó thôi, ông thu dọn đi, ngày mai hai người chúng ta rời khỏi thành phố Dư Cát, đi du lịch thôi.”

“Vâng.” Bác Phúc ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi, “Ông chủ vừa mới đi nghỉ về, sao lại muốn đi du lịch tiếp ạ?”

Ông cụ Giản dụi đầu thuốc vào gạt tàn, giọng điệu đầy hàm ý nói, “Đương nhiên là cho thằng nhóc chỗ yêu đương rồi! Thấy ông già như ta vất vả suy nghĩ cho tụi nó chưa!”

Bác Phúc im lặng.

Giản Định bế cô về phòng, vốn định ném cô lên thảm, nhưng thấy trong phòng không còn thừa bộ chăn gối nào mới đành mở cửa ban công, đưa cô trở về chỗ ngủ của mình.

Nhưng cánh cửa vừa mở ra, anh liền ngẩn người kinh ngạc.

Ánh đèn trang trí màu vàng nhạt, lều bạt kiểu ngôi sao, gối kiểu mặt trăng, trong lều còn có một cái gối nhỏ màu hồng nhạt, drap giường cũng cùng một bộ với gối, tất cả đều toát ra vẻ ấm áp.

Đúng thế, là ấm áp.

Ban công lạnh lẽo được cô trang trí giống như một ngôi nhà thoải mái, vừa mềm mại lại tràn đầy sức sống, khiến người ta không khỏi cảm thấy an toàn, buông bỏ mọi đề phòng.

Ánh mắt Giản Định đầy phức tạp nhìn người trong lòng đang hít thở đều đều giống như một con mèo con, trong một khoảnh khắc, ngọn núi băng trong trái tim anh dường như bắt đầu tan chảy.

Tựa như cơn gió mùa xuân thổi tới rặng núi, khiến vùng đất khô cằn trong anh bắt đầu nảy mầm, ngọt ngào, và đầy nhựa sống.

Rõ ràng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, ngay cả giường cô cũng không được bước lên, ngày ngày phải ngủ một mình nơi ban công lạnh lẽo, tuy cô không nói gì nhưng trong lòng có lẽ cảm thấy tủi thân lắm.

Nhưng anh thật sự không ngờ cô lại biến ban công hiu quạnh này trở thành một nơi ấm áp như vậy.

Giống như dù bước vào đường cùng cũng lạc quan không chịu quên đi lòng yêu cuộc sống.

Nhìn khuôn mặt hồng hồng của cô gái, anh không kìm được đưa tay nựng má cô, làn da trắng sứ mịn màng mềm mại giống như thứ tơ lụa đẹp nhất mịn nhất trên thế giới này.

Trong lúc mơ hồ, Thư Giai Ninh cảm thấy có cái gì đó đặt trên mặt khiến cô ngưa ngứa khó chịu, thế là cô lấy tay hất thứ đó ra, sau đó lại với tay ôm chặt, lăn trái lăn phải, sau khi tìm được nơi thoải mái nhất rồi mới nhắm mắt lại.

Hừm, giường hãng nào mà làm ẩu thế, sao mà cứng ngắc khó chịu thế này….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK