• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 32: ĐEN ĐỦI MỚI GẶP PHẢI CÔ.

Quả nhiên lão Tứ không đánh theo khuôn mẫu như trước, lúc gã vung tay trái lên, tay phải lại túm lấy mái tóc dài của Thư Giai Ninh. Lần này thì cô có bản lĩnh thần thánh gì cũng không chạy thoát.

Nhưng Thư Giai Ninh lại mỉm cười ngọt ngào với gã, lão Tứ cũng ngây người.

Cô không tránh ư?

Đúng vậy! Bởi vì lần này cô không hề muốn tránh mà!

Nhìn kĩ một số huyệt đạo, chân trái của Thư Giai Ninh lùi về sau một bước, hai tay linh hoạt ấn vào bả vai của lão Tứ rồi xoay người lại. Lúc bay lên không trung thì đánh mạnh vào huyệt thái dương của gã bằng tay trái, bàn tay đang nắm chặt mái tóc dài của cô tự nhiên không còn sức lực.

Sau khi bị đánh vào huyệt đạo, Lão Tứ như thể bị con thoi dệt vải xuyên qua đầu vậy, gã cứ thế bất động mười mấy giây.

Thư Giai Ninh nắm bắt cơ hội, đôi chân dài quét qua quật ngã gã. Vụt vụt vụt… cô dùng cả tay và chân đánh vào mấy điểm yếu nhất như cổ chân, sau gáy và sau tai của lão Tứ.

Tai, miệng, mũi của lão Tứ bắt đầu chảy máu. Gã còn chưa kịp trông thấy Thư Giai Ninh có hành động gì mà đã bị gãy ba chiếc xương sườn, đồng thời chân cũng không cử động được nữa.

Cục diện thay đổi quá nhanh khiến cho mọi người không hiểu nổi, tại sao người phụ nữ vừa rồi còn né tránh, sau khi dùng vài động tác nhẹ nhàng đã quật ngã người đàn ông nặng gấp đôi mình, mà có vẻ gã cũng chẳng đứng lên nổi.

Sau ba phút im lặng, trọng tài bước lên võ đài nắm tay Thư Giai Ninh giơ lên cao và tuyên bố cô chiến thắng.

Mấy sợi tóc ướt đẫm hai bên má, khuôn mặt trắng nõn của Thư Giai Ninh hồng hào căng mọng như thạch hoa quả ngon miệng, khiến ai nhìn thấy cũng muốn xông tới cắn một miếng. Đôi mắt long lanh của cô nhìn Giản Định như một đứa trẻ đạt điểm mười chờ phụ huynh khen ngợi, như thể đang nói: Anh xem, tôi không làm anh mất mặt nhé!

Mặt Giản Định không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ là tròng mắt đen ngày càng sâu thẳm, nhếch miệng nói: “Qua đây.” Dứt lời anh hiên ngang bước đi.

“Này! Đi nhanh thế làm gì? Đợi chúng tôi với!” Liên Chương khó khăn lắm mới thoát bừng tỉnh khỏi cơn khiếp sợ, kết quả là chỉ nhìn thấy bóng lưng của Giản Định, vội vàng gọi anh Báo và Vũ Hạo Vương cùng đi theo.

Ừm... Anh ta đang đang nói với chúng ta à? Ôi mặc kệ đi, cứ giả bộ như anh ta muốn chúng ta đi theo đi!

Thư Giai Ninh vừa mới trút bực xong, đang thoải mái thì lại bị Giản Định gọi. Cô chắp tay thành kính xin lỗi lão Tứ, thực ra thực lực của gã không tồi, tiếc là đen đủi đụng phải cô mà thôi.

“Đáng ra tôi nên biết, người bên cậu thì chắn chắn là nhân tài không tầm thường.” Anh Báo vẻ thất vọng nói với Giản Định: “Có điều cô nhóc vệ sĩ này của cậu có lai lịch thế nào? Kinh nghiệm chiến đấu khá tốt đấy!”

“Lai lịch? Tôi cũng muốn biết cô ấy có lai lịch thế nào đấy.” Giản Định tao nhã uống một ngụm rượu vang.

Anh Báo bật cười, dường như người vừa thua không phải là đàn em của mình vậy: “Cũng chỉ có cậu mới dám giữ người không biết lai lịch bên mình! Tôi bái phục.”

“Ha ha ha...” Liên Chương cười lớn, trong lòng thầm khóc thay Giản Định.

Chậc, thật đáng thương, có một cô vợ giỏi võ như vậy, nếu sau này anh có nuôi bồ nhí thì năm người cũng không đủ nhét kẽ răng cho Thư Giai Ninh!

Vũ Hạo Vương không suy nghĩ xấu xa như Liên Chương. Thư Giai Ninh rõ ràng là tiểu thư cao quý, tao nhã như vậy, anh ta không ngờ cô còn biết võ. Anh ta mím môi nhìn Giản Định, hi vọng anh đồng ý cho mình đi điều tra xem người này rốt cuộc là bạn hay thù, nếu như là bạn thì tốt, nếu là thù... Vũ Hạo Vương nhìn Giản Định rồi làm hành động cắt cổ.

Giản Định khẽ lắc đầu, thẳng thừng từ chối yêu cầu của anh ta.

Nếu như tiếp xúc với một người một thời gian mà anh lại không biết đối phương là bạn hay địch thì chắc chắn mộ anh đã xanh cỏ từ lâu rồi.

“Haiz, thật tiếc cho lão Tứ!” Anh Báo thở dài thực sự đau lòng: “Trong đợt bồi dưỡng này, gã là người chăm chỉ nhất, cũng là người giỏi nhất.” Hắn khoát tay: “Thôi, ai bảo gã thua chứ? Dám chơi dám chịu.”

Ở nơi như thế này thì chiến thắng nghĩa là có tất cả, đương nhiên bao gồm cả tính mạng của người thua.

Thông minh như Thư Giai Ninh đương nhiên hiểu được ý của anh Báo: “Mau đưa gã tới bệnh viện đi, không nhanh là sẽ ảnh hưởng tới năng lực sau này của gã, ít nhất rất khó đạt được trình độ như hôm nay.”

“Cô bằng lòng tha cho gã thật ư?” Anh Báo cười cay nghiệt: “Ra giá đi, hoặc cô muốn điều kiện gì cũng được.”

Chẳng ai thích người thắng mình nên phần lớn kẻ thua cuộc đều có tâm lý báo thù rất lớn. Vì vậy người chiến thắng đều sẽ chọn nhổ cỏ tận gốc, giữ lại mạng sống cho người thua chính là uy hiếp đối với sinh mạng của mình.

Vậy mà Thư Giai Ninh lại tha cho lão Tứ, anh Báo cho rằng cô sẽ muốn thứ gì đó lớn hơn, thế nhưng Thư Giai Ninh lại nói: “Tôi với gã không giống nhau. Gã không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế nên ngay từ khi bắt đầu thì trận đấu này đã không cùng đẳng cấp.”

“Kinh nghiệm chiến đấu thực tế? Không, những trận đấu gã từng tham gia không một nghìn thì cũng phải chín trăm trận rồi.”

Thư Giai Ninh lắc đầu: “Tôi nói là chiến đấu thực tế. Ví dụ như kiểu chiến đấu bằng tính mạng này.”

Từ vẻ mặt do dự vừa nãy của người đàn ông kia, có lẽ gã chưa tham gia nhiều loại thi đấu đặt cược bằng tính mạng như thế này.

Anh Báo im lặng, vì lần này anh ta hiểu được ý của Thư Giai Ninh.

Cô nói đúng, kể từ sau khi bị Giản Định quét sạch, mấy người mới này trở thành vật báu trong lòng hắn, bình thường phải luyện tập nhiều, nhưng nói về kiểu thi đấu đặt cược bằng mạng sống này thì quả thực không có...

Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!

“Nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ với anh.” Thư Giai Ninh nói.

“Được, cô nói đi.”

“Sau này tôi muốn tự do đi vào võ đài quyền anh này.” Thư Giai Ninh vui vẻ, điều kiện này cô đã nghĩ từ lâu rồi!

“Việc này đương nhiên là có thể, cô...”

“Không được!” Giản Định ngắt lời của anh Báo.

“Tại sao?” Thư Giai Ninh trợn mắt, có chỗ trút giận tốt thế này, Giản Định dựa vào cái gì mà không cho cô tới, hơn nữa đây rõ ràng là thành quả sau chiến thắng của bản thân cô!

“Cô xác định buông tha cho gã?” Giản Định hỏi. Từ “gã” kia là chỉ người đàn ông bị cô hạ gục trên võ đài.

“Đương nhiên, tôi...”

Giản Định ngắt lời cô, nói với anh Báo: “Cô ấy đồng ý tha cho gã, đấu cũng đấu xong rồi, vậy chúng tôi đi trước đây.”

“Này! Tôi...” Thư Giai Ninh tức giận muốn xông tới chỗ Giản Định để tranh luận, kết quả chưa nói xong đã bị người ta vác lên vai đưa đi. Cô gái vừa nãy còn hiên ngang mạnh mẽ, giờ lại bị người khác nhẹ nhàng vác lên vai đưa đi...

Mắt anh Báo trợn tròn: “Việc này...”

“Điều anh thấy đều là thật.” Vũ Hạo Vương rất hiểu phản ứng của anh Báo.

“Cô nàng vệ sĩ kia... có quan hệ gì với Giản Định?”

“Đừng đoán mò, cũng không phải quan hệ gì đặc biệt.” Liên Chương ăn miếng bánh kem mà người phụ nữ trong lòng đút cho anh: “Cô gái kia là vợ của anh ấy.”

“Phụt...” Anh Báo phun một búng máu. Ồ, không phải máu mà là bia.

Liên Chương vừa nói gì vậy? Cô gái kia là vợ của ai cơ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK