Bảy giờ tối, tại Mị Sắc.
Mị Sắc là câu lạc bộ giải trí cao cấp nhất ở thành phố Dư Cát, cửa trải thảm đỏ rực rỡ, toàn bộ đại sảnh được sơn màu vàng sáng chói, vô cùng xa hoa.
"... Rồi rồi, tôi đang ở cửa, vào ngay đây..." Thư Giai Ninh vừa nghe điện thoại vừa đi vào: "Phòng 3303 phải không..."
Hôm nay là ngày hai người bạn của cô từ Ý về nước, bọn họ hẹn nhau ở nơi này.
Cô cúp điện thoại, ngăn một nhân viên phục vụ lại, đang định hỏi vị trí phòng thì sau lưng chợt vang lên giọng nữ chói tai.
"Thư Giai Ninh?"
Thư Giai Ninh từ từ quay đầu, nhìn thấy đôi nam nữ đứng bên đài phun nước thì hơi ngạc nhiên.
Sáu năm không gặp, không ngờ lại gặp nhau như thế này.
Cô nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên, không nói gì cũng không di chuyển, chỉ đứng đó như cười như không nhìn sắc mặt thay đổi như bảng pha màu của hai kẻ kia.
"Thư Giai Ninh!" Lại là giọng the thé của Phàn Thanh Nhàn.
Cô ta trợn to mắt, vẻ mặt kinh hãi, phản ứng vô cùng giật mình.
Không thể nào! Mẹ làm việc tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót! Sao cô ta... cô ta lại chưa chết!
"Giai Ninh..." Viên Thịnh Ân cũng khó tin lẩm bẩm. Nhưng so với Phàn Thanh Nhàn, ánh mắt hắn ta có vài phần bí hiểm.
Hôm nay Thư Giai Ninh mặc bộ váy ngắn màu hồng nhạt, lộ ra cặp chân đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ, nốt ruồi nơi khóe mắt khiến cô trông như một nữ hoàng cầm quyền trượng.
Gương mặt yêu kiều duyên dáng như họa, toàn thân toát lên khí chất kiêu ngạo và tao nhã, làm gì còn bóng dáng dơ bẩn chật vật và bướng bỉnh của cô gái nhỏ sáu năm trước chứ?
Hắn nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước cửa phòng riêng hồi lâu, cánh tay ôm Phàn Thanh Nhàn đột nhiên tăng sức. Vừa rồi hắn còn tưởng là mình nhìn nhầm, nhưng... đúng là cô thật.
"Đừng." Thư Giai Ninh chỉ kinh ngạc một chút rồi lập tức nhướng mày cười: "Chúng ta không quen biết, xin hãy gọi tôi là cô Thư, cảm ơn."
"Giai Ninh... chị... chị... sao chị có thể như vậy..." Phàn Thanh Nhàn thấy ánh mắt dán chặt vào người Thư Giai Ninh của người đàn ông bên cạnh thì vô cùng tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tủi thân.
"Nói thế nào chị và Thịnh Ân cũng là bạn bè, chị còn là chị của em, mấy năm nay em vẫn luôn mong chị trở về, sao chị có thể nói vậy chứ..."
Thấy mình bị quấn lấy, Thư Giai Ninh cũng không vội vào phòng, cô khoanh tay, híp mắt cười kiêu ngạo: "Bạn à? Thật ngại quá, tôi không phải loại người không làm người yêu thì có thể làm bạn. Còn cô, cô xác định cô mong tôi về chứ không phải mong tôi chết nơi đất khách quê người à?"
"Chị!" Phàn Thanh Nhàn như thể bị đả kích, mặt mày trắng bệch: "Chị vẫn còn trách em sao? Nhưng em và Thịnh Ân thật lòng yêu nhau, nếu người anh ấy yêu là chị thì em tuyệt đối sẽ không ở bên anh ấy. Nhưng người anh ấy yêu là em..."
"Dừng! Dừng! Tôi không có hứng thú nghe chuyện yêu đương của các người. Tôi cũng không trách cô, mà ngược lại còn phải cảm ơn cô, thật đấy." Thư Giai Ninh liếc nhìn vẻ mặt đột nhiên thay đổi của Viên Thịnh Ân, cười vô cùng chân thành: "Loại đàn ông như thế cũng xứng với cô lắm, hai người đừng đi gây họa cho kẻ khác nữa."
"Đủ rồi! Thư Giai Ninh, em gái cô có lòng tốt, chúng tôi cũng không muốn hại cô, vì sao cô cứ luôn châm chọc, không hiểu nỗi khổ của chúng tôi chứ?!" Viên Thịnh Ân nghe Thư Giai Ninh nói móc mình thì lạnh mặt, hắn ta ôm ngực như thể một người phụ nữ phải chịu oan ức lớn: "Tôi thấy cô ở nước ngoài còn chưa đủ khổ đâu!"
Con ngươi Thư Giai Ninh co lại, cô nhìn hai tên kia kẻ tung người hứng, dường như đã tìm được nguyên nhân khiến mình thất bại thảm hại sáu năm trước.
Một tên trúc mã không có đầu óc và một con điếm gian xảo giả vờ ngây thơ, cô còn có thể trông mong mình có kết quả tốt ư?
Có điều nay cô đã không sao rồi, đứng đây làm gì cho lãng phí thời gian!
Cô nhấc chân, chuẩn bị đi đến phòng riêng theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ.
Nhưng Phàn Thanh Nhàn sao có thể cho cô được như ý.
"Chị..." Cô ta dè dặt gọi: "Chị đừng lạnh lùng như vậy, mấy năm nay em và Thịnh Ân đều rất nhớ chị..."
Nhớ cô?
Ha ha, chỉ sợ là nhớ làm thế làm giết chết cô đi?
"Muốn hàn huyên à? Hay là chúng ta qua đại sảnh, nhiều người, hàn huyên chuyện năm xưa cô làm thế nào lừa bạn trai tôi lên giường nhé." Thư Giai Ninh hất hàm về phía Viên Thịnh Ân đang sa sầm mặt: "Còn cả chuyện anh đã có mới nới cũ như thế nào."
Câu này vừa thốt ra đã hấp dẫn sự chú ý của vô số người.
Sắc mặt hai kẻ đối diện biến đổi, Phàn Thanh Nhàn chỉ muốn bóp chết người phụ nữ như đã thay da đổi thịt trước mắt này.
Thư Giai Ninh cười khinh bỉ, quay người rời khỏi nơi khiến cô buồn nôn này.
Phía sau, Phàn Thanh Nhàn vùi vào lòng Viên Thịnh Ân khóc vô cùng đau đớn: "Thịnh Ân, tại em không tốt, làm chị tức giận. Anh đừng trách chị ấy, đều là lỗi của em..."
"Không phải tại em, Nhàn à, Giai Ninh chính là người như vậy, vừa ngang ngược vừa ích kỷ, em đừng buồn nữa..."
Thế nhưng, dù vẫn còn tính tình ngang ngược và ích kỉ ấy, nhưng Viên Thịnh Ân biết rõ, Thư Giai Ninh đã không còn như xưa. Trước đây cô chỉ là một đóa hoa dại không bắt mắt, bây giờ cô lại là một đóa hoa hồng, toàn thân là gai nhọn, nhưng lại mang hương thơm ngào ngạt, khơi dậy ham muốn chinh phục mãnh liệt nhất của đàn ông.
Viên Thịnh Ân nhìn hướng Thư Giai Ninh vừa đi, ánh mắt sáng rực.
Phàn Thanh Nhàn dựa vào lòng Viên Thịnh Ân mà nghiến răng! Cô ta không ngờ Thư Giai Ninh không chỉ không chết mà còn biến thành con hồ ly chuyên dụ dỗ đàn ông! Không được, cô ta phải nhanh chóng kết hôn với Thịnh Ân mới được!
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Phàn Thanh Nhàn liếc màn hình, sắc mặt lập tức như mây đen chuyển nắng.
Trời cũng giúp cô ta...
"Alo, anh ạ... vâng... em biết rồi... Thịnh Ân đang ở đây, sẽ không xảy ra nguy hiểm gì đâu ạ... Mọi người cứ ăn cơm trước đi, đừng đợi em..."
Giọng cô ta không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ cho cô gái đứng trước cửa phòng nghe thấy.
Quả nhiên Thư Giai Ninh cứng người, bước chân thoáng dừng lại, nhưng cô nhanh chóng bước tiếp như thể không có gì xảy ra.
Phàn Thanh Nhàn đắc ý nhếch miệng, ánh mắt đầy vẻ miệt thị.
Muốn tranh giành với cô ta à? Đừng mơ!
Cô ta nhét điện thoại vào trong túi, trên màn hình hiển thị nhật ký cuộc gọi: 8 giờ 11 phút, trợ lý Anna.
Cơn gió nhẹ mùa hè phất qua làn tóc, Thư Giai Ninh khoanh tay, cảm thấy hơi lạnh.
Từ khi về nước đến nay cô vẫn luôn không dám nghe ngóng chuyện về bố và anh trai...
Cô vô cùng sợ bọn họ thích Phàn Thanh Nhàn, sợ bọn họ nhìn cô với ánh mắt chán ghét, sợ chứng kiến "một nhà" bọn họ vui vẻ hòa thuận tương thân tương ái thế nào, càng sợ nhìn thấy bản thân bị vứt bỏ ra sao...
"Hai người kia là ai?" Giản Định mặc bộ vest màu bạc đứng trước chiếc xe Bugatti, vẻ mặt khó coi nhìn cô gái trước mắt.