• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 33. ĐUA XE LIỀU MẠNG

"Này! Thả tôi xuống, thả tôi xuống!"

"Có gì thì từ từ nói được không, anh đừng động tay động chân!"

Thư Giai Ninh bị Giản Định vác trên vai, cô không ngừng giãy dụa đòi xuống, nhưng nắm đấm nhỏ khua tới khua lui vẫn chẳng chạm được vào người anh.

Ha ha, đừng có đùa, người dám đánh boss Giản vẫn chưa ra đời đâu.

Mặt mũi Giản Định sa sầm, tay anh siết chặt vòng eo nhỏ của cô, mặc cho cô giãy dụa kiểu gì cũng vẫn cứ khiêng cô trên vai, suốt từ võ đài quyền anh vào đến trong xe, anh chẳng hề buông lỏng.

Lúc đứng cách ghế lái phụ chỉ còn khoảng nửa mét, Thư Giai Ninh bị người ta lạnh lùng ném vào trong xe, cú đáp xuống quá mạnh khiến đầu cô ong ong.

Giản Định lơ ngơ không hiểu, trên mặt anh cũng chẳng có vẻ gì là xấu hổ, quăng cô lên xe rồi định đóng cửa lại, nhưng vừa quay đi đã bị người kia túm lấy tay áo.

"Sao tự dưng lại tức giận? Đang yên đang lành tôi có làm gì anh đâu? Cho dù có là xử tội người ta đi chăng nữa cũng phải có lý do chứ?" Thư Giai Ninh ở đằng sau anh tức đến mức phồng mang trợn má, nhưng vẫn rất kiên nhẫn chất vấn anh.

Giản Định cúi xuống nhìn hai bàn tay trắng trẻo đang túm lấy áo anh, những ngón tay thon dài, xinh xắn, trông lại càng nổi bật trên nền áo vest màu đen của anh. Giây phút đó, anh bỗng thấy khó hiểu.

Đúng thế, tại sao anh lại tức giận? Rốt cuộc thì... anh đang tức vì cái gì?

Tức vì cô tự tiện, không mặc quần áo thể thao anh chuẩn bị cho mà mặc một bộ khác bó sát tôn dáng ư?

Tức vì cô hoàn toàn có thể tránh được trận đấu quyền anh này nhưng chỉ vì không nói ra thân phận “bà Giản” của mình mà bước lên võ đài nguy hiểm thế ư?

Hay là tức vì cô quá độc lập, thực ra lúc trên đường chỉ cần cô tỏ ý cầu cứu, anh sẽ lập tức cho dừng cuộc đấu này lại. Vừa nãy lúc cô né đòn, rõ ràng tên kia đã mấy lần sượt qua bên cạnh, anh đứng dưới võ đài mà lòng lo ngay ngáy.

Nhưng con mèo này thì hay rồi, chỉ dựa vào bản thân, rõ ràng anh đứng gần như vậy, gần như thế mà?

“Có gì thì chúng ta nói chuyện được không?” Thư Giai Ninh thở dài, tiếp tục dỗ dành anh, “Tuy một năm sau chúng ta chắc chắn sẽ ly hôn, nhưng dù sao cũng là 365 ngày, nể mặt tôi đã đồng ý giặt quần áo, nấu cơm, nhỏ cổ, tưới hoa, cho chó ăn hộ anh, có gì thì chúng ta từ từ trao đổi được không?”

Mấy câu sau, Giản Định không để ý, anh chỉ nghe đúng câu “Một năm sau chúng ta chắc chắn sẽ ly hôn”, quả nhiên lửa giận đang kìm nén trong lòng anh lại bùng lên lần nữa, hơn nữa càng lúc càng cháy to. Giản Định chỉ muốn quay lại lôi hết đám võ sĩ quyền anh ra đập cho một trận để xả giận.

Cô muốn đi như vậy sao, muốn rời khỏi anh đến thế ư?

Nơi mà những người phụ nữ khác khao khát được bước vào, vậy mà cô lại chẳng hề lưu luyến ư?

Thư Giai Ninh ngẩng lên nhìn trời, nhạy cảm phát hiện ra những gì mình vừa nói không chỉ không dỗ được Giản Định mà còn chọc Thánh thượng càng tức hơn!

Được rồi được rồi, coi như cô nhiều chuyện, Thư Giai Ninh thả tay ra. Anh muốn tức thì cho tức, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô, chỉ cần làm theo đúng hợp đồng, cô quan tâm gì đến việc anh vui hay buồn! Hừ!

Giản Định quay lại, sầm mặt nhìn cô gái đã bỏ cuộc, không muốn khuyên anh nữa, vẻ “chẳng sao cả” hiện rõ trên mặt cô, anh cáu đến mức nghiến răng ken két.

Vừa rồi chẳng phải cô còn túm anh không cho đi sao? Vừa rồi còn đang nhỏ nhẹ khuyên anh đừng tức giận cơ mà? Mới có một lúc đã… đã bỏ cuộc là sao? Mà ai cho phép cô thả góc áo của anh ra hả?!

Kết quả của việc để Thánh thượng ôm một cục tức lái xe chính là, quốc lộ Bàn Sơn vắng tanh hoàn toàn bị Giản Định biến thành bãi đua xe, cua bên nọ, nghiêng bên kia, đụng tới đụng lui, lần nào cũng khiến cô có cảm giác như vừa lướt qua mặt Tử thần vậy.

Thư Giai Ninh giả vờ bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy quá nhiều vực sâu, trán cô bắt đầu túa mồ hôi lạnh.

Thực ra vốn dĩ cô cũng không sợ, dù sao bản thân cũng từng lái xe, đua xe, kỹ thuật lái xe của cô cũng rất tốt. Nhưng chủ yếu là cái tên đang lái xe…

Không! Tên này căn bản không phải là người! Tại sao lại có thể lái được đến trình độ này?

Chỉ trong khoảng không phẩy mấy giây, anh có thể đạp chân ga và chân phanh một cách chính xác, có vài lần chiếc xe như muốn lao ra khỏi rào chắn, nhưng chỉ trong giây lát chiếc xe lại trở quay lại con đường. Thế này không phải là người ngoài hành tinh thì là gì?

“Có thể để tôi xuống xe được không…” Thư Giai Ninh trợn tròn mắt nhìn Giản Định đang cho xe lao về phía rào chắn, cố hết sức để giữ giọng mình thật bình tĩnh, “Nếu muốn chơi thì tự anh chơi một mình được không, đừng lôi cả tôi vào…”

Két…

Chân phanh dí sát xuống sàn, cuối cùng chiếc Rolls Royce dừng lại cách rào chắn chưa đến 1cm.

Thư Giai Ninh đứng hình, nuốt nước bọt đánh ực, cổ họng nghẹn cứng.

“Nhìn cô trên võ đài trông điêu luyện thành thạo thế cơ mà, tôi nghĩ chắc cô cũng đã từng đua xe chứ.”

“Tôi đã từng đua xe, nhưng chưa bao giờ… ờ… đua xe một cách liều mạng thế này. Mà chủ yếu là người lái không phải tôi, thế nên tôi không dám chắc.”

Người ta muốn biết cái gì thì trả lời cái đấy, lúc này Thư Giai Ninh không dám bật lại anh.

Không thấy Giản Định vẫn còn đang giẫm lên chân ga sao? Nhỡ đâu chọc Thánh thượng tức giận, anh mà run chân một cái… cô còn rất nhiều việc phải làm, không muốn chết với tên thần kinh này đâu!

Nhưng dù là thế, Giản Định nghe xong cũng chỉ nhếch môi cười, đôi giày da bóng loáng bình tĩnh giẫm lên chân ga.

Thư Giai Ninh nhắm chặt mắt lại, sợ đến mức môi run lập cập.

Thôi xong, lần này chết chắc rồi, gần như thế mà còn đạp ga, chắc chắn là không sống được nữa rồi!

Tiếng động cơ nổ máy, cùng với tiếng phanh vang lên, chỉ trong một chớp mắt, chiếc Rolls Royce màu bạc đó không chỉ không lao xuống vực mà còn an toàn trở lại đường chính.

Thư Giai Ninh: “…”

Hú hồn, Giản Định, anh siêu thật đấy, ha ha ha…

“Sau này còn muốn đến đây nữa không?” Giản Định hỏi.

“Không muốn, đánh chết cũng không đến nữa!”

Muốn đến võ đài quyền anh thì phải đi qua con đường quốc lộ Bàn Sơn này, giờ thì cô bị Giản Định hành đến mức sinh ra ám ảnh với con đường này rồi, chỉ cần nhìn thấy nó là cô có thể tưởng tượng ra cái vực sâu hun hút đáng sợ.

Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện!

Thấy đã đạt được mục đích, Giản Định cũng không dọa cô nữa, lần này anh lái xe rất vững vàng, dường như sự điên cuồng lúc trước chỉ là ảo giác của một mình Thư Giai Ninh.

Có điều anh cũng không đưa cô về nhà chính mà đỗ lại ở ven biển.

Gió biển mằn mặn ẩm ướt thổi vào trong khoang xe, sóng biển ào đến rồi lại lùi ra xa, dâng lên rồi lại hạ xuống.

“Hình như cô thường xuyên tham gia vào các trận đấu quyền anh.” Giản Định mở hộc tủ ra, lấy ra một bao thuốc lá, vừa định tìm bật lửa để châm thì lại khựng lại, nhét thuốc vào.

Anh không để Vũ Hạo Vương đi điều tra quá khứ của Thư Giai Ninh vì anh muốn tự hỏi cô. Anh cũng không biết tại sao mình lại cố chấp thế, nhưng dường như chỉ cần cô chịu nói với anh thì cũng có nghĩa là cô đã tin tưởng anh. Mà dường như anh rất thích cảm giác được cô tin tưởng.

“Thực ra tôi không đấu quyền anh nhiều, chỉ là tôi từng tham gia rất nhiều các kiểu đấu khác nhau.” Ánh mắt của Thư Giai Ninh lặng lẽ nhìn về phía mặt biển lấp lánh như thể dát bạc, cũng không định giấu Giản Định cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK