Hai mươi phút sau, Thư Giai Ninh sửa sang lại bàn làm việc này như lúc đầu. Cô dùng kẹp tóc cài lại tóc mình, cuối cùng trong lòng cũng có chút an ủi.
Mặc dù phần lớn nhà thiết kế của phòng này đều máy móc khô khan, nhưng ít nhất cũng có một người có thiên phú. Tuy rằng vẫn kém xa so với thể loại biến thái như Eric nhưng chắc chắn trình độ cũng cao hơn 95% nhân viên của phòng thiết kế tập đoàn Nam Lâm.
Thư Giai Ninh vừa sắp xếp túi xách của mình vừa âm thầm tính toán trong lòng...
“Tinh...”
Lúc đi ra khỏi thang máy dành cho nhân viên, cô mải mê suy nghĩ về vấn đề vừa rồi nên không chú ý đằng trước có người đi đến. “Bịch” một tiếng, tất cả tài liệu trong tay Thư Giai Kiệt đều bị đánh rơi xuống đất, giấy tờ rơi tán loạn ngay trước cửa thang máy.
“Xin lỗi, xin lỗi...” Thư Giai Ninh lấy lại tinh thần, xin lỗi theo bản năng. Cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt tài liệu kia lên, lúc ngẩng đầu nhìn thấy người đối diện, cô bỗng sững sờ, không ngờ lại gặp phải anh trai mình ở đây.
“Bỏ xuống!” Vẻ mặt Thư Giai Kiệt lạnh lùng, như thể đối diện là một người xa lạ không có chút quan hệ nào với mình, hoặc là tận đáy lòng anh ta, ngay cả khi cô động vào giấy tờ của mình, anh ta cũng cảm thấy ghê tởm!
Thư Giai Ninh rũ mắt nhếch môi, dè dặt cẩn thận sắp xếp lại tài liệu trong tay. Thư Giai Kiệt không buồn liếc cô, nhanh chóng thu gọn đống giấy tờ rơi lả tả, đứng dậy đi đến thang máy chuyên dụng.
“Thư Giai Kiệt.” Thư Giai Ninh vẫn giữ nguyên tư thế. Nghe thấy người phía sau chẳng hề dừng bước lại khi mình gọi, Thư Giai Ninh đứng phắt dậy, xoay người, nhìn chằm chằm anh trai đã bước vào thang máy với ánh mắt đầy phức tạp.
“Thư Giai Kiệt, ngay cả anh cũng cảm thấy em đáng chết phải không?”
Trong đại sảnh không bật đèn, ánh sáng mờ mờ chiếu trên gương mặt cô. Thư Giai Ninh cúi thấp đầu, giống như con thú cô độc ẩn mình trong bóng tối.
Thư Giai Kiệt không ngờ Thư Giai Ninh luôn ngang ngạnh lại nói ra câu ấy, sau phút kinh ngạc, anh thản nhiên nói: “Đồ thần kinh.”
Thư Giai Kiệt vừa dứt lời, cửa thang máy cũng khép lại, để lại bầu không khí im ắng như cái chết.
Hai bàn tay Thư Giai Ninh đang siết chặt buông thõng bên người, nước mắt cô giống như thủy triều dâng, ngập tràn nơi vành mắt, thậm chí cô cảm giác luồng không khí hít vào trong phổi đều là chua chát đau đớn.
Nhìn xem, đúng là thế giới khiến người ta khó thở.
Gió đêm thổi vào mặt, Thư Giai Ninh dựa vào cửa sổ xe, cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Không lâu lắm, chiếc Range Rover vững vàng đỗ vào gara nhà họ Giản.
Thư Giai Ninh đi vào biệt thự, vừa bỏ chìa khóa vào túi vừa lướt qua vườn hoa. Mới bước vào cửa, cô đã thấy Giản Định đi từ trên tầng xuống.
“Tôi tưởng ít nhất cô Giản cũng về trước giờ cơm tối.” Giản Định đút một tay vào túi áo vest, thản nhiên liếc nhìn người phụ nữ ở cửa.
“Xin lỗi, hôm nay tôi gặp chút chuyện.” Thư Giai Ninh ỉu xìu xin lỗi. Cô chỉ mải nghĩ đến trò hề của đám nhân viên trong phòng thiết kế mà quên mất bây giờ mình còn có một thân phận nữa. Cô nhìn vào phòng bếp, phát hiện bên trong trống rỗng.
Sau sự việc nấu hỗn hợp cháo pín dê bò lần trước, cô bị cấm bước chân vào phòng bếp. Hiện tại việc nấu cơm và quét dọn vệ sinh đều do người giúp việc mà Giản Định thuê về phụ trách.
“Lần sau không được viện cớ này nữa.” Giản Định vắt áo vest trên khuỷu tay, bước xuống thang xoáy và đi qua Thư Giai Ninh: “Cô chuẩn bị đi, tối nay phải ra ngoài.”
“Ra ngoài á? Đi đâu cơ?” Thư Giai Ninh quay đầu lại hỏi với theo bóng lưng cao cao kia.
Nhưng không một ai trả lời cô, Giản Định cứ thế đi tới gara để xe riêng của anh, bóng anh đổ thành cái bóng thật dài dưới ánh đèn đường lạnh lẽo ở vườn hoa.
Thư Giai Ninh ở phía sau gãi đầu, thở dài một tiếng rồi ngoan ngoãn đi lên tầng hai.
Thôi, ai bảo anh chẳng những đẹp trai lại có quyền có thế chứ. Tha cho anh lần này đấy!
Cô lấy chiếc váy đuôi cá màu bạc từ trong tủ quần áo ra, phối với một chiếc túi xách phù hợp, sau đó ngồi trước bàn trang điểm đơn giản cho mình bằng tốc độ nhanh nhất.
Vừa biếng nhác cuốn hút lại không mất sự tao nhã trang trọng, cô xoay một vòng trước gương, rất hài lòng về mình.
Đang chuẩn bị ra khỏi phòng quần áo thì thoáng liếc thấy bộ đồ bó đã lâu không mặc ở trong góc, ánh mắt Thư Giai Ninh dịu đi vài phần, có chút hoài niệm.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại bỏ nó vào túi xách, không cảm thấy có gì không ổn cả.
Dù sao Giản Định cũng không nói rõ sẽ đưa cô đi đâu làm gì. Lỡ anh dẫn cô ra ngoài đánh nhau thì sao?
Chiếc Rolls Royce màu xám bạc đã đỗ ở cổng biệt thự, Giản Định dựa vào cửa kính xe hút thuốc, ánh sáng xuyên qua làn khói, chiếu trên sườn mặt cương nghị của anh, mờ mờ ảo ảo như tấm voan mỏng.
“Chuẩn bị xong hết rồi! Chúng ta đi đâu đây?” Thư Giai Ninh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ, không cần anh nhắc nhở đã tự động thắt dây an toàn.
Giản Định không trả lời như bình thường, mắt nhìn về phía xa xa rồi ưu nhã dập tắt điếu thuốc. Anh xoay người, con ngươi màu hổ phách thoáng hiện sự kinh ngạc.
Chiếc váy màu bạc ánh lên tia sáng lành lạnh dưới ánh đèn, tôn lên vóc người quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt. Mái tóc dài của Thư Giai Ninh cuốn gợn sóng to, mềm mại gài sau tai, nốt ruồi dưới mắt phải càng khiến cô trở lên lộng lẫy khó tả.
“Tình hình tập đoàn Nam Lâm thế nào?” Giản Định chỉ nhìn cô chốc lát rồi quay đầu ra ngoài cửa xe, không đáp lại cô mà còn hỏi thêm.
Nhắc tới công ty, vẻ mặt Thư Giai Ninh nghiêm túc hẳn: “Tình hình không tốt lắm, ngoài mạnh trong yếu, gần như lượng tiêu thụ hoàn toàn nhờ vào nguyên liệu cả.”
“Ừ.” Giản Định dừng một chút, bâng quơ nói: “Mấy ngày qua cô sống chẳng dễ chịu gì.”
Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện
Thư Giai Ninh quay đầu nhìn sống lưng thẳng tắp của anh mà khẽ cười: “Thật ra cũng tạm, không khác nhiều so với tôi tưởng.” Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, giọng cô ỉu xìu đi nhiều: “Trừ lúc anh trai xuất hiện, tôi lại không kiểm soát được tâm trạng mình.”
“Đã như vậy, hà tất phải tiếp tục nữa?”
Thư Giai Ninh sửng sốt, nhìn mấy con côn trùng đang bay dưới ánh đèn phía trước. Cô dời mắt đi và không nói gì.
Hồi lâu không thấy cô đáp lại, Giản Định hờ hững liếc sang cô rồi khởi động xe, chiếc Rolls Royce cứ thế chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Giản.
Trên con đường ở vùng ngoại ô không một bóng người, sắc mặt Thư Giai Ninh tái nhợt, co rúm cả người lại, khẽ xoa cánh tay lạnh run trong cơn gió rét buốt.
Người đang lái xe kia đang trả thù vì cô vừa rồi không trả lời câu hỏi của anh đúng không? Có phải vì vậy nên anh mới lái xe đến nơi không có người rồi vứt cô ở đây phải không?
Nhìn cô mặc váy dạ hội lên núi cảm thấy hài hước lắm phải không? Thư Giai Ninh nghiến răng, chỉ muốn cào nát gương mặt đẹp trai bên cạnh. Nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì chiếc xe lại tăng tốc khiến Thư Giai Ninh nghẹn lời.