“Cậu Giản, cậu thật sự để cho cô ta lên à?” Anh Báo hơi hoài nghi hỏi.
Hắn bị Giản Định chèn ép đã lâu, đến võ đài quyền anh này cũng mất nên vội vàng muốn trả thù, không đánh lại Giản Định thì đánh vệ sĩ của anh cũng được, nhưng vệ sĩ của anh lại là một người phụ nữ. Trên võ đài quyền anh vô tình này, ngộ nhỡ gãy tay hay gãy xương...
Giản Định đúng là luôn “kiêng khem”, có điều... Anh Báo lại liếc nhìn Liên Chương luôn có các em gái xinh tươi bên cạnh, vô thức nheo mắt.
Có phải là ở bên Liên Chương lâu nên bị ảnh hưởng không? Người phụ nữ kia vô cùng quyến rũ, không giống người học võ từ nhỏ.
“Tôi hỏi cô lần cuối, chắc chắn đánh thật không?” Giản Định không trả lời câu hỏi của anh Báo mà dập điếu thuốc, chỉ còn mùi bạc hà thơm mát thoang thoảng.
Thư Giai Ninh gật đầu: “Thật!” Cô biết Giản Định đang ám chỉ mấy tờ chứng nhận kia.
Nói thật, mới đầu cô cũng không nghĩ mình lại bị đưa tới đây để đánh nhau, mà Giản Định hỏi hết lần này đến lần khác chẳng qua do anh sợ cô thua làm anh mất mặt thôi!
“Nếu cô đã nói như thế thì tôi cũng không từ chối nữa.” Anh Báo hào phóng mở một chai rượu mới, uống ừng ực hết nửa chai. Hắn xông tới chỗ Thư Giai Ninh cười nói: “Người đẹp, đừng trách anh Báo bắt nạt cô. Cô chọn một người trong mấy người này đi.” Hắn chỉ sáu người đàn ông đang đứng trước mặt.
Thư Giai Ninh liếc về phía Giản Định, hỏi anh qua ánh mắt: Anh muốn tôi đấu với ai trong mấy người này?
Một làn khí lạnh truyền tới, Giản Định hiểu ý tứ trong mắt cô, không khí quanh người anh bỗng như kết thành băng vậy, gương mặt anh tuấn vốn u ám giờ càng tệ hơn.
Người phụ nữ này có biết gì gọi tự tin thái quá không? Rốt cuộc cô có hiểu ý của anh không thế?
Mặc dù chứng nhận quốc tế có vẻ rất giỏi giang lắm đấy, nhưng dù sao thi đấu của nước họ vẫn có nguyên tắc. Còn võ đài quyền anh “không nguyên tắc” này thì dù đánh gãy tay, gãy chân hay chết người cũng là chuyện bình thường!
Bây giờ cô chỉ cần nói mình là “cô Giản”, thì ai dám bắt cô lên võ đài quyền anh kia chứ?
“Cô nhóc mau chọn một người đi, nếu như không muốn lên cũng chẳng sao.” Anh Báo lại uống một ngụm rượu lớn, hai má đã ửng đỏ.
“Lên! Đương nhiên phải lên chứ!” Thư Giai Ninh đáp. Không hoạt động gân cốt một chút thì cô biết trút giận vào đâu đây?
Nháy mắt ra hiệu đến mức mắt cô co giật, vậy mà Giản Định chẳng thèm để ý tới cô. Không khí xung quanh anh lạnh lẽo, tâm trạng càng lúc càng xấu đi.
Thư Giai Ninh xoa đuôi mắt rồi quyết định không thèm để ý tới Giản Định nữa, không biết mục đích anh đưa cô tới đây là gì, dù sao cô cũng đến tìm bao cát để xả cơn bực tức!
“Người thứ hai từ bên trái sang.” Cô nhìn một lượt, cảm thấy người đeo găng tay quyền anh màu đỏ này có vẻ sức đối kháng mạnh một chút.
“Được! Đừng có hối hận!” Anh Báo cười nói, tay khẽ vẫy: “Mang giấy sinh tử lên đây.”
“Vâng.”
Thư Giai Ninh cầm chiếc bút ký tên màu đen trong tay, liếc tờ giấy sinh tử, chẳng thèm đọc mà ký xoẹt tên mình lên. Loại giấy như thế này, cô không ký mười thì cũng phải tám lần rồi.
Trên sô pha màu đỏ tím, ly rượu trong tay người đàn ông xuất hiện một vết nứt, sau đó vết thứ hai, vết thứ ba... Trong vài giây, cả ly rượu đã vỡ vụn!
“Trời ơi! Xảy ra chuyện gì thế!” Liên Chương nhìn chiếc ly thủy tinh bị vỡ, hít sâu một hơi.
Giản Định lấy chiếc khăn giấy ở bên cạnh, lau vài giọt rượu bắn vào lòng bàn tay, lạnh nhạt nói: “Trượt tay.”
Liên Chương cạn lời.
Vũ Hạo Vương ở bên cạnh nuốt nước bọt, ngước mặt nhìn Thư Giai Ninh đang nóng lòng muốn thử sức, lúng ta lúng túng uống rượu.
Nếu như anh ta không nhìn nhầm thì ly rượu trong tay Giản Định vỡ đúng lúc Thư Giai Ninh ký tờ giấy sinh tử...
Trong đêm đen, ánh đèn bốn góc đều chiếu thẳng vào võ đài quyền anh hình vuông, Thư Giai Ninh không cần bất cứ trang bị gì, chỉ đeo mỗi đôi găng tay đấm bốc. Cô mặc bộ quần áo da bó sát, vẻ mặt biếng nhác, đơn độc dựa vào thành rào chắn.
“Anh Tứ, trang bị mới của anh đây ạ.” Một cậu đàn em đưa trang bị lên bằng cả hai tay.
Người đàn ông được gọi là anh Tứ kia vừa đeo găng tay vào xong liền nhìn thấy người phụ nữ trông có vẻ yếu ớt không cần bất cứ trang bị gì ngoài găng tay kia mà cảm thấy mình bị sỉ nhục!
“Cần trang bị gì chứ? Ông đây không đánh nổi một con đàn bà à?” Gã đàn ông đá văng trang bị trong tay của đàn em, nghiến răng thầm thề hôm nay nhất định phải đánh gãy ba chiếc xương sườn của người phụ nữ này!
Hơn nữa, vừa nãy khi ký giấy sinh tử, gã đọc tỉ mỉ từng chữ vì dù sao thì cũng liên quan tới mạng sống. Vậy mà người phụ nữ này đến số tiền đền bù nếu bọn họ chết mà anh Báo chu cấp cũng không thèm đọc, cứ thế ký xoẹt một cái! Bây giờ đến đồ trang bị cũng không cần, chẳng phải là khinh thường gã thì là gì?
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
“Khéo cô vệ sĩ kia của cậu không sống nổi qua hôm nay.” Anh Báo châm một điếu xì gà, chăm chú theo dõi hai người trên võ đài quyền anh.
“Là sao?” Giản Định là thật lòng muốn dạy dỗ Thư Giai Ninh một chút, để sau này cô khỏi kiêu ngạo.
Mặc dù trong tay cô có bao nhiêu bằng cấp hay chứng nhận quốc tế, nhìn thì có vẻ rất tài giỏi đấy nhưng là phụ nữ thì chớ làm việc của đàn ông!
Cũng như tập đoàn Nam Lâm, cho dù cô chẳng làm gì thì anh cũng có thể giao công ty đó vào tay cô, coi như món quà mẹ anh tặng cô.
Giản Định nhận điếu xì gà mà anh Báo đưa, cũng chẳng biết tại sao mình phải thay mặt mẹ tặng quà cho Thư Giai Ninh...
“Không giấu gì cậu, lão Tứ trên võ đài quyền anh kia là một trong những người được tôi đào tạo, tính về thể lực, nghị lực hay sức chiến đấu thì đều là xuất sắc nhất. Tôi còn lo gã thấy đối thủ là phụ nữ sẽ không phát huy tốt, giờ không cần lo lắng nữa rồi, gã đã bị cô vệ sĩ nhỏ của cậu chọc giận. Ha ha ha, không phải tôi nói khoác, nhưng trận này tôi thắng chắc rồi, ha ha ha ha...” Anh Báo cười lớn, nụ cười kia phát ra từ trong lồng ngực nên nghe sang sảng.
Con ngươi của Giản Định nhìn chằm chằm vào người phụ nữ không sợ chết trên võ đài quyền anh kia, đúng là muốn đánh cho một trận!
Thấy cuộc thi đấu sắp bắt đầu, Giản Định cắn chặt răng, anh bỗng đứng dậy đi tới dưới võ đài quyền anh, hận không thể xuyên thủng một lỗ trên người phụ nữ không nghe lời kia bằng ánh mắt mình!