“Yêu tôi à? Yêu bao nhiêu?” Thư Giai Ninh khoanh tay nhìn hắn, khuôn mặt không hề có chút cảm xúc nào.
“Mấy năm nay không có một giây phút nào là anh không nhớ em, mỗi đêm anh thường nghĩ về em tới mất ngủ, lúc đó, anh mới hiểu em quan trọng và quý giá như thế nào, em là tình yêu chân chính của anh, là mầm cây nhỏ cắm rễ sâu trong trái tim anh!”
Viên Thịnh Ân bắt đầu thốt ra những câu bay bướm mà hắn tự cho là lãng mạn khiến người rung động, nghe giọng điệu của Thư Giai Ninh, hắn cảm thấy cô vẫn còn tình cảm với hắn, vì thế trong lòng vô cùng mừng rỡ.
“Thế giờ anh định bỏ rơi Phàn Thanh Nhàn à?” Thư Giai Ninh vừa cúi đầu đùa nghịch tách cà phê trong tay, vừa thấp giọng nói, không hề có chút phản ứng nào với những câu sến súa của hắn ta.
“À….” Viên Thịnh Ân hơi khựng lại, ánh mắt liếc nhìn đôi chân tuyệt đẹp dưới bàn, vẻ mặt trở nên u ám, “Em vừa về nước, chưa có tiền cũng chưa có công việc gì đúng không? Có anh rồi, em không cần phải lo những chuyện đấy, anh có thể cho em đứng tên một biệt thự ngoài ngoại ô của anh, tiền anh cũng sẽ định kỳ gửi vào tài khoản của em, em cũng không cần phải vất vả ra ngoài đi làm nữa, chỉ cần ở bên anh là được rồi…”
“Muốn bao nuôi tôi à?” Thư Giai Ninh mỉm cười, trong giọng nói không thể nghe ra cảm xúc gì, “Không sợ Phàn Thanh Nhàn biết rồi cãi nhau sao?”
“Em ấy biết thì làm được gì?” Viên Thịnh Ân bắt tréo chân nói với giọng đương nhiên, “Thời buổi bây giờ đàn ông bao nuôi người tình bên ngoài đã là chuyện bình thường rồi, chẳng có gì to tát cả đâu, Giai Ninh em cứ yên tâm, tuy không thể công khai nhưng anh sẽ không bạc đãi em đâu!”
Thì ra người mà mình thích bao nhiêu năm lại là một tên súc sinh khốn nạn.
Thư Giai Ninh không rõ cảm xúc trong lòng cô bây giờ là gì, dường như phần lớn là may mắn, vết thương lòng còn hằn trong tim nay đã liền sẹo, không còn thấy dấu tích gì nữa.
Cô hất cằm, liếc nhìn hắn:
“Viên Thịnh Ân, có lúc tôi thật sự muốn biết trên đời tại sao lại có thứ rác rưởi như anh?”
“Năm đó anh thờ ơ nhìn tôi bị mẹ con Phàn Thanh Nhàn hãm hại thê thảm, còn thầm qua lại với em gái sau lưng tôi, giờ lại chạy tới nói mấy lời như thế, anh không thấy ghê tởm à?”
Viên Thịnh Ân sầm mặt, tuy hắn có hứng thú với đứa con gái này, nhưng không có nghĩa là cho phép cô ta xúc phạm lòng tự trọng của hắn.
“Giai Ninh, em vẫn còn giận chuyện năm đó à? Nhiều năm như thế rồi em vẫn không thể rộng lượng bỏ qua sao? Chuyện đó đã qua từ lâu rồi, chẳng phải thế sao?”
“Qua rồi à?” Thư Giai Ninh mỉm cười, “Chuyện nào qua rồi thế? Là chuyện tôi không bị trục xuất đến Ý hay là anh chưa từng leo lên giường của Phàn Thanh Nhàn? Ở nước ngoài tôi phải liều mạng để sống sót, anh nói xem, những chuyện đó đã qua hết rồi sao?”
“Viên Thịnh Ân, nếu hôm nay tôi cắt cái ấy của anh, làm cho nhà họ Viên tuyệt hậu, sau đó sáu năm sau bảo với anh một câu “chuyện qua rồi” thì hết chuyện phải không?”
“Thư Giai Ninh!” Mặt Viên Thịnh Ân tái mét, hắn không ngờ cô bé ngày ngày lẽo đẽo theo đuôi hắn giờ miệng lưỡi lại sắc bén đến thế, trong lòng hắn bùng lên ngọn lửa khó mà dập tắt, có giận dữ, cũng có không cam lòng.
Thư Giai Ninh ngoáy lỗ tai, sau đó xách túi đi, ánh mắt liếc nhìn hắn đầy khinh thường, “Vẫn câu nói như năm đó, con điếm đi với thằng khốn thì mới trường tồn với trời đất được, chúng ta, không hợp đâu.”
“Cô!”
Viên Thịnh Ân tức đỏ cả mặt, nhưng cô gái trước mắt đã bỏ đi không thèm quay đầu lại.
“Cô chờ đó cho tôi!” Viên Thịnh Ân giận dữ quát rồi móc ví ra trả tiền nước, sau đó hắn nở nụ cười hiểm độc nhìn bóng lưng cô gái đã đi xa.
Phụ nữ mà, càng khó chinh phục lại càng khơi dậy hứng thú của đàn ông. Sẽ có một ngày hắn làm cho cô phải nằm dưới thân hắn cầu xin.
Thư Giai Ninh lái thẳng tới Mị Sắc.
Lần trước vì cặp đôi khốn nạn kia mà cô phải cho hai đứa bạn thân leo cây, lần này nói thế nào cũng không thể lỡ hẹn được.
Thoáng chốc Thư Giai Ninh đã tới chỗ hẹn, cô xem tin nhắn rồi tìm tới phòng đặt trước, vừa mở cửa ra đã thấy hai đứa bạn thân tới từ lâu.
Một người là luật sư, một người là thám tử, hai người này là bạn vào sinh ra tử với cô, có thể nói, những năm ở Ý, nếu không có bọn họ thì không biết cô đã chết ở xó xỉnh nào rồi.
“Trễ mười lăm phút bốn mươi hai giây, giải thích đi.” Đồng Ân Như mặc một bộ váy âu phục màu xanh lam, cô ấy đang nhìn đồng hồ trên cổ tay với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tư Đồ Mai ngồi bên cạnh bĩu môi, sau đó vẫy tay với Thư Giai Ninh, “Ngẩn người gì thế? Mau qua đây ngồi đi! Luật sư Đồng của chúng ta mắc bệnh nghề nghiệp nặng quá rồi, cậu đừng để ý tới cậu ấy.”
“Đừng nhắc nữa, tớ cũng muốn tới sớm mà.” Thư Giai Ninh tháo đôi giày cao gót quăng sang một bên, sau đó ngồi ôm gối trên sô pha trong phòng. Cô lấy một bình rượu vừa mới khui trên bàn uống ực một hơi, “Tớ vừa xuống nhà xe thì gặp phải Viên Thịnh Ân, anh ta cứ đòi nói chuyện, cậu đoán xem anh ta muốn nói gì với tớ?”
“Bảo cậu làm tình nhân à, hay là thư ký?” Tư Đồ Mai mỉm cười xinh đẹp, cô ấy dùng đầu ngón chân cũng đoán ra lòng dạ mấy tên đàn ông khốn nạn đó.
“Tớ đoán là tình nhân.” Đồng Ân Như đẩy đẩy gọng kính thời trang kiểu mới nhất của Dior trên sống mũi, “Thư ký dễ bị Phàn Thanh Nhàn phát hiện lắm, tên đó không dám quá công khai đâu.”
“Chính xác.” Thư Giai Ninh nhún vai, sau đó lại uống một ngụm rượu.
“Đừng để ý thứ háo sắc đó.” Tư Đồ Mai bỗng nghĩ tới cái gì đó, bèn đi tới vỗ vai cô, “Tớ nói này, sự nghiệp câu đại gia của cậu thế nào rồi? Thành công chưa?”
“Đúng vậy, thành công chưa?” Đồng Ân Như vẫn luôn bình thản cũng đi tới hỏi.
Nhìn ánh mắt nhiều chuyện sáng rực của đám bạn thân, Thư Giai Ninh không khỏi trợn mắt, cô giải thích, “Câu đại gia cái gì? Tớ chỉ ký hợp đồng với Giản Định thôi, sau một năm sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa.”
“Chậc chậc, không ngờ vẫn là như vậy.” Tư Đồ Mai và Đồng Ân Như nhìn nhau thở dài, “Tớ còn nghĩ là cậu sẽ ăn anh ta luôn chứ! Đại gia giàu như thế chỉ cần cắn một miếng cũng đủ sung túc rồi.”
“Thôi đi, tớ sợ cắn gãy răng luôn ấy.” Thư Giai Ninh nhún vai, không dám cho bọn họ biết cô đang bị ép sống cùng phòng với Giản Định.
Đùa à, nếu bọn họ mà biết được chuyện này chắc cô sẽ bị trói gô lại ném lên giường của Giản Định mất.
Nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng và tính khí thất thường của người nào đó, Thư Giai Ninh không khỏi rùng mình.
Anh trai, Phàn Thanh Nhàn, Viên Thịnh Ân,… Mày cô bất giác chau lại, cho dù mình đồng da sắt nhưng lòng cô vẫn vô cùng mệt mỏi.
Bây giờ đã tới bên bạn bè, cô không muốn giả vờ mạnh mẽ nữa, vỏ chai rượu ngày càng nhiều, cô muốn mượn rượu để quên đi nỗi buồn bực trong lòng.
“Giai Ninh.” Đồng Ân Như cau mày, không muốn nhìn cô uống nhiều rượu ảnh hưởng tới sức khỏe nữa, vừa định lấy lại chai rượu thì bị Tư Đồ Mai ngăn lại.
“Cậu làm gì thế? Sức khỏe cậu ấy không tốt, đâu có uống nhiều được?”
“Không sao, lâu lâu một hai lần mà thôi.” Tư Đồ Mai đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, “Tớ có tính trước rồi, cậu ở một bên nhìn là được.”
Đồng Ân Như biết đứa bạn thân này lại nảy ra ý tưởng quỷ quái gì đó rồi, cô ấy trừng mắt nhìn Tư Đồ Mai rồi nhắc nhở, “Cậu vừa phải thôi đấy, xảy ra chuyện tớ không tha cho cậu đâu!”
“Biết rồi, tớ cũng thương cậu ấy mà.” Tư Đồ Mai mỉm cười, rồi lại rót đầy ly rượu cho Thư Giai Ninh.